Phát hiện này khiến cô cảm thấy một nỗi xót xa khó tả. Có lẽ những gì anh phải gánh vác còn nặng nề hơn cô tưởng tượng.
Và việc cô có thể mang đến cho anh sự an ủi mà anh cần khiến cô cảm thấy có lẽ trái tim anh không hề ở xa như cô vẫn nghĩ.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng cảm thấy vui khó tả, cô không nhịn được mà nói thêm: “Sau này anh sẽ có thêm một người quan tâm đến anh, đó là em.”
Giọng nói mềm mại, ấm áp của cô như làn gió nhẹ nhàng phả vào tai anh.
Lúc này hoàng hôn đã tắt hẳn, ngay cả ráng chiều cũng dần biến mất, cả thế giới dường như chìm vào yên tĩnh.
“Ừm.” Kỷ Thời Đình khẽ đáp, sau đó ngẩng đầu nhìn mặt hồ phẳng lặng, khóe môi bất giác cong lên.
Một lúc lâu sau, khi trời đã gần tối hẳn, Kỷ Thời Đình mới buông cô ra, trong lòng tràn đầy sự hài lòng: “Đi thôi, ăn tối nào.”
“Vâng.” Diệp Sanh Ca ngoan ngoãn đứng dậy, chủ động nắm lấy tay anh.
Kỷ Thời Đình cúi xuống nhìn hai bàn tay đan vào nhau, đáy mắt thoáng hiện ý cười.
Có lẽ vì thật sự coi Kỷ Thời Đình là người cần được quan tâm và chăm sóc nên tối hôm đó Diệp Sanh Ca đặc biệt chú ý đến anh.
Trên bàn ăn, cô liên tục ngẩng đầu quan sát anh ăn uống, sợ anh vì tâm trạng không tốt mà ăn không ngon miệng.
Kỷ Thời Đình nhìn ánh mắt liên tục liếc sang của cô, không lâu sau liền đặt đũa xuống.
Người phụ nữ đối diện lập tức nhíu mày.
“Thời Đình, anh ăn xong rồi sao?” Cô dè dặt hỏi.
“Ừm.” Người đàn ông dùng khăn ăn lau khóe miệng, “Em ăn thêm đi.”
“Anh ăn thêm chút nữa đi.” Diệp Sanh Ca nũng nịu, “Coi như là ăn cùng em, nếu không em cũng không ăn nữa.”
Kỷ Thời Đình khẽ nhướng mày nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, rồi mới tiếp tục cầm đũa lên.
Diệp Sanh Ca thấy vậy liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau bữa tối, Kỷ Thời Đình đến thư phòng, đáng lẽ Diệp Sanh Ca cũng phải về phòng xem kịch bản.
Cô do dự một lúc rồi quyết định in kịch bản ra, ôm tập kịch bản, gõ cửa thư phòng.
“Sao vậy?” Kỷ Thời Đình nhìn cô hỏi.
“Em ở đây được không?” Cô giơ tập kịch bản lên cười nịnh nọt với anh, “Em không muốn ở một mình.”
Kỷ Thời Đình nhìn cô đầy ẩn ý rồi mới thản nhiên “ừm” một tiếng: “Ngồi đây đi.”
Diệp Sanh Ca biết anh chắc chắn đã nhìn thấu ý đồ của cô, nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là anh đã đồng ý.
Thế là cô vui vẻ ôm kịch bản ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.
Cứ xem được vài trang kịch bản, cô lại len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Hình như cô chưa từng làm việc cùng anh bao giờ, nhưng lúc này, cảm giác bọn họ là vợ chồng lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Kỷ Thời Đình khi làm việc luôn tập trung cao độ, có vẻ như anh đã thoát khỏi tâm trạng u ám trước đó. Điều này khiến Diệp Sanh Ca yên tâm, nhưng đồng thời cũng dâng lên một nỗi hụt hẫng khó tả.
Đúng lúc này, Kỷ Thời Đình bỗng thở dài một hơi, vươn tay về phía cô, giọng nói trầm khàn: “Lại đây.”
Diệp Sanh Ca lập tức đặt kịch bản xuống, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.
“Sao vậy?” Cô khẽ hỏi, “Hay là hôm nay đừng làm việc nữa, chúng ta nghỉ ngơi sớm nhé?”
Anh hơi nhướng mày, nhìn cô chằm chằm: “Em đang mời anh sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất