“Diệp tiểu thư, sao tôi đột nhiên có một cảm giác…” Tiêu Duệ Lãng cười khẽ thành tiếng, “Thật ra, cô chính là người tôi đang tìm kiếm?”
Lông tơ toàn thân Diệp Sanh Ca bỗng dựng đứng.
“Tiêu thiếu gia, anh nói đùa rồi. Sao có thể như vậy được.” Cô cố gắng phản bác một cách bình tĩnh, “Nếu tôi là Mộc Hạ, tôi đã sớm công bố thân phận rồi. Sao có thể để Mộ Hiểu Nhã mạo danh tôi chứ?”
Nói xong, cô đưa ổ cứng trong tay ra: “Tuy nhiên, Tiêu thiếu gia muốn bảo vệ Mộ Hiểu Nhã, tôi nhất định phải nể mặt anh.”
Tiêu Duệ Lãng vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, đôi đồng tử màu nâu nhạt ánh lên vẻ thích thú.
Thấy vậy, anh ta cười khẽ rồi nắm lấy tay Diệp Sanh Ca.
Sắc mặt Diệp Sanh Ca biến đổi, vội vàng rút tay về, để ổ cứng lại trong tay Tiêu Duệ Lãng.
“Có thể cho chúng tôi đi được chưa?” Cô gượng cười.
Người đàn ông ném ổ cứng cho tên vệ sĩ bên cạnh. Anh ta nhìn cô một lúc khẽ lắc đầu, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ và cưng chiều: “Tôi cảm thấy cô đang lừa dối tôi.”
“Tiêu thiếu gia, anh hiểu lầm rồi.”
“Không. Tôi không hiểu lầm.” Ngón tay anh ta g gõ nhẹ lên cửa sổ xe, giọng nói mang theo sự chắc chắn, “Lúc nhìn thấy tôi, cô đã bắt đầu sợ hãi. Bởi vì cô sợ tôi biết được cô chính là Mộc Hạ.”
“Haha, anh nói đùa rồi.” Diệp Sanh Ca phản bác, “Mọi người đều ngưỡng mộ sự theo đuổi và cưng chiều của anh dành cho Mộ Hiểu Nhã, nếu tôi là Mộc Hạ, tôi đã sớm muốn cho anh biết rồi.”
“Mọi người đều ngưỡng mộ nhưng cô thì không.” Anh ta cười đầy ẩn ý, “Vẫn là câu nói đó, bởi vì cô sợ tôi.”
Trái tim Diệp Sanh Ca lại treo lên cổ họng.
“Tiêu thiếu gia, anh đã nhận định đây là sự thật, tôi cũng không còn cách nào khác.” Diệp Sanh Ca siết chặt hai tay thành nắm đấm, “Dù anh có tin hay không tôi đã trả lời anh rồi. Có thể bảo người của anh tránh đường được chưa?”
Tiêu Duệ Lãng nhìn cô một lúc, khẽ lắc đầu cười: “Không thể.”
Cơ thể Diệp Sanh Ca cứng đờ, còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Khâu bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn!
Cô vội vàng quay đầu lại mới phát hiện cửa xe bên kia đã bị mở ra, Tiểu Khâu bị vệ sĩ lôi ra ngoài. Mặc dù liều mạng giãy giụa nhưng cũng vô ích, điện thoại di động trong tay cũng bị vệ sĩ cướp lấy ném xuống đất.
“Tiểu Khâu!” Diệp Sanh Ca thất sắc.
Tiểu Khâu bị bịt miệng không thể nói chuyện, ánh mắt nhìn cô nhưng không thấy quá hoảng sợ.
… Có vẻ như cậu ấy đã kịp phát tín hiệu cầu cứu rồi.
Diệp Sanh Ca hiểu rõ, lập tức nhìn về phía Tiêu Duệ Lãng, lạnh lùng hỏi: “Tiêu thiếu gia, anh có ý gì đây!”
“Cậu ta hình như định rút súng, tôi cũng không muốn như vậy.” Giọng điệu của anh ta vẫn dịu dàng như thể anh ta mới là người bị hại, “Diệp tiểu thư, tôi muốn mời cô về nhà chơi, không biết cô có nể mặt hay không?”
“Nếu tôi nói không muốn thì sao?” Diệp Sanh Ca mặt mày tái nhợt.
Tiêu Duệ Lãng cười, không nói gì.
Tiếp theo, Diệp Sanh Ca nghe thấy tiếng lên đạn.
Cô cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy trên thái dương Tiểu Khâu xuất hiện một khẩu súng. Cậu ta liều mạng giãy giụa, cố gắng lắc đầu với cô.
Diệp Sanh Ca hiểu ý cậu ấy.
Nhưng nếu cô không nghe theo, với tính cách của Tiêu Duệ Lãng, nói không chừng thật sự sẽ để Tiểu Khâu chết ở đây.
Tiêu Duệ Lãng hiển nhiên đã nhìn ra quyết định của cô, anh ta mỉm cười mở cửa xe cho cô.
Diệp Sanh Ca nghiến răng xuống xe, vẫn cố chấp nói: “Tiêu thiếu gia, anh thật sự nhầm rồi.”
Tiêu Duệ Lãng cong môi, đột nhiên đưa tay, kéo cô vào lòng mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất