Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Buổi chiều ở phim trường, Diệp Sanh Ca đi xin lỗi Tần Hựu Huy trước.
Tần Hựu Huy đã làm việc trong giới giải trí nhiều năm, huống chi nhìn lướt qua đã biết người đàn ông tối qua là một người có thân phận không tầm thường vì vậy anh ta mỉm cười nói: “Cô yên tâm, tôi biết chừng mực, sẽ không nói lung tung đâu, Tiểu Lưu cũng vậy.”
Diệp Sanh Ca vừa cảm kích vừa xấu hổ cười với anh ta: “À, đạo diễn Từ vừa nói cảnh giường chiếu của chúng ta có thể sẽ bị cắt bỏ…”
“Ừ, tôi hiểu.” Sắc mặt Tần Hựu Huy có hơi lúng túng.
Hôm qua, mặc dù anh ta đang hóa thân vào vai diễn nhưng cũng đã có một số phản ứng nhất định, Diệp Sanh Ca không nhận ra nhưng rõ ràng người đàn ông kia đã phát hiện ra, cho nên mới có ánh mắt lạnh lùng như vậy.
Việc cắt cảnh giường chiếu cũng tốt, ít nhất tránh được việc bị ghi thù.
Diệp Sanh Ca thấy anh ta hiểu chuyện như vậy, lại càng cảm thấy xấu hổ: “Xin lỗi, tôi thật thiếu chuyên nghiệp…”
“Không sao, ai ở trong giới này cũng có khó khăn cả.” Tần Hựu Huy nhẹ nhàng cười: “Điều quan trọng là… Làm tốt vai diễn.”
“Anh nói đúng.” Diệp Sanh Ca cảm thấy cực kỳ kính nể.
Sau đó, cô gạt bỏ mọi lo lắng trước đó và tập trung hết mình vào vai diễn.
Kết quả là, trước khi kết thúc công việc trong ngày, Mộ Hiểu Nhã đã biến mất được vài ngày lại quay trở về đoàn phim.
Cô ta rất kiêu ngạo, được trợ lý và vệ sĩ hộ tống đến phim trường, mặc trên mình một bộ đồ hiệu cao cấp, cô ta gần như đã đeo hết số trang sức mà Tiêu Duệ Lãng đã tặng trong những ngày qua như thể sợ người khác không biết được mình đang ở thời kỳ huy hoàng.
Lúc này, rõ ràng là cô ta không có ý định thay quần áo mà đi thẳng đến khu vực nghỉ ngơi để xem bọn họ quay phim.
Lúc Lâm Nhiễm vừa nhìn thấy Mộ Hiểu Nhã thì lửa giận đã bùng lên, cô ta trừng mắt nhìn Mộ Hiểu Nhã như thể muốn dùng ánh mắt để giết người.
Diệp Sanh Ca nhìn thấy cảnh này thì buồn cười, đúng lúc cảnh quay của cô đã kết thúc vì vậy cô quay về phòng trang điểm để thay trang phục và tháo trang sức.
Cô vừa bước khỏi phòng trang điểm định quay về phòng mình nghỉ ngơi nhưng không ngờ lại bị Mộ Hiểu Nhã chặn đường.
Nhìn thấy Diệp Sanh Ca đi tới, Mộ Hiểu Nhã nhìn cô từ đầu đến chân, không biết cô ta đã nhìn thấy gì mà bỗng nhiên cười khẩy.
“Sợi dây chuyền trên cổ cô, là do kim chủ cô tặng phải không?” Mộ Hiểu Nhã nói, còn sờ sờ vào viên kim cương hồng trên cổ mình, tặc lưỡi hai tiếng: “Kim chủ của cô cũng keo kiệt quá đi, tặng sợi dây chuyền bạc rẻ tiền thế này.”
Diệp Sanh Ca ngẩn người một lát, sau đó mới nhớ tới sợi dây chuyền mà Kỷ Thời Đình đã tặng cô tối qua.
Trái tim cô không tự chủ được mà đập mạnh, cô vô thức cầm lấy mặt dây chuyền, kể từ lúc đeo nó lên cổ vào tối qua cô chưa từng tháo ra và cũng chưa nhìn kỹ.
Tuy nhiên, phản ứng của cô trong mắt Mộ Hiểu Nhã lại là đang che giấu sự xấu hổ: “Tôi nói này Diệp Sanh Ca, dù sao bây giờ cô cũng là một ngôi sao. Biết trang điểm để che đi vết bớt xấu xí của mình vậy tại sao lại không biết đòi kim chủ tặng cho mình món trang sức tử tế? Nhìn thật nghèo nàn, hừ.”
Diệp Sanh Ca bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Sao, cô không sợ cậu thiếu gia đang theo đuổi cô sẽ nhìn thấy video nóng bỏng của cô và Mộ Ngạn Hoài à?”
“Cô có giỏi thì cứ đăng lên đi.” Mộ Hiểu Nhã nở nụ cười, sắc mặt đầy sự tự tin.
Hóa ra người phụ nữ này đã có chỗ dựa nếu không thì cô ta đã không dám tới gây sự với cô nữa.
“Nói thật, có cần tôi tặng cho cô một viên kim cương không? Dù sao thì chúng ta cũng là người quen cũ, nhìn cô đeo thứ đồ rẻ tiền đó, tôi cũng không nỡ.” Mộ Hiểu Nhã cười đắc ý.
Cuộc đối thoại giữa hai người đã thu hút sự chú ý của không ít nhân viên, nhiều ánh mắt đã đổ dồn về phía họ.
Diệp Sanh Ca đang suy nghĩ cách để thoát khỏi người phụ nữ này thì bất ngờ có một nhân viên trang điểm thốt lên.
“Sợi dây chuyền đó…”

Ads
';
Advertisement