Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Cuối thu đầu đông, khí hậu khô ráo, bởi vậy cho dù thời tiết càng ngày càng lạnh, buổi tối Diệp Sanh Ca cũng không mở điều hòa, nếu không ngày hôm sau da sẽ bị khô rất khó trang điểm.
Cho nên, lúc này xúc cảm đụng chạm da thịt với người đàn ông vô cùng rõ ràng, ngón tay hơi chai của anh đi lại trên người cô, mỗi khi đến một chỗ, luôn đủ để khơi dậy một tầng lửa, đốt cháy khiến miệng lưỡi Diệp Sanh Ca khô khốc.
Có lẽ bởi vì là lần thứ ba, Kỷ Thời Đình vô cùng kiên nhẫn, đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, dường như muốn thu hết từng biểu cảm của cô vào trong mắt, anh giống như một nhạc công cao siêu, mà cô chính là nhạc cụ của anh, dưới sự kích thích của anh không thể không phát ra âm thanh khiến anh vui vẻ.
Diệp Sanh Ca bị anh ép ra nước mắt, vừa cất tiếng muốn cầu xin tha thứ, lại bị anh chặn môi lưỡi lại. Lồng ngực nóng bỏng của anh và cô dán sát vào nhau, nhiệt độ nóng rực và tiếng tim đập mạnh mà nhanh của anh vô cùng rõ ràng, hai tay vẫn bị anh khống chế chặt chẽ. Cô hô hấp bằng hơi thở của anh, thứ cô nghe được là nhịp tim và tiếng thở dốc của anh, cô bị ép hôn môi với lưỡi của anh. Toàn bộ thế giới của cô như đang bị anh mạnh mẽ xâm lăng và chiếm đóng, vốn không cho cô cơ hội lùi bước và trốn tránh.
Lúc kết thúc, Diệp Sanh Ca cảm thấy khủng hoảng như linh hồn bị hút đi, thêm cảm giác bất lực cam chịu số phận. Cô thở gấp, ánh mắt hơi trống rỗng.
Gương mặt Kỷ Thời Đình thỏa mãn, cúi đầu hôn môi cô, tầm mắt dời xuống, anh thấy được sợi dây chuyền màu bạc trên cổ cô gái, có lẽ là do mồ hôi thấm lên, sợi dây chuyền tỏa ra ánh sáng dâm đãng mỹ lệ.
Lúc này cả người cô không có một mảnh vải che thân, chỉ có một món trang sức này, mặt dây chuyền khó khăn rơi vào hốc xương quai xanh của cô, lẻ loi nhưng động lòng người.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình tối sầm lại, cúi đầu cắn lên xương quai xanh của cô.

Hôm sau, Diệp Sanh Ca tỉnh lại trong lòng Kỷ Thời Đình.
Cô chớp chớp mắt còn ngái ngủ, một hồi lâu ý thức mới hồi phục. Cô quay đầu, kinh ngạc phát hiện người đàn ông bên cạnh còn đang ngủ say.
Đúng rồi, anh còn đang bị lệch múi giờ…
Có lẽ là bởi vì nhắm mắt lại, anh ngủ trông không lạnh lùng và khó tiếp cận lắm, khuôn mày bị tay phải của anh che bớt, làm giảm vài phần khí chất sắc bén, lông mi dày trải ra ở dưới mí mắt, đổ một cái bóng nhỏ, khiến cả người anh trông ấm áp vô hại.
Nhưng Diệp Sanh Ca biết đây chỉ là ảo giác, trên thực tế người đàn ông này vừa mạnh mẽ lại bá đạo, còn hơi không nói lý.
Nghĩ đến tối hôm qua, trái tim cô không kìm được co rút lại. Cô cũng không nhớ rõ anh muốn cô bao nhiêu lần, đến cuối cùng cô đã gần hôn mê.
Cô hơi ủy khuất nghĩ sự chiếm hữu và ham muốn khống chế của người đàn ông này quá mạnh mẽ, nhất quyết muốn cô yêu anh, anh mới có thể yên tâm.
Vậy còn bản thân anh thì sao?
Diệp Sanh Ca cắn môi, chịu đựng thân thể đau nhức, cẩn thận từng li từng tí thoát khỏi vòng tay anh.
May mà Kỷ Thời Đình không bị đánh thức.
Cô không tiếng động hít thở, kéo lê thân thể bủn rủn, gian nan đi đến phòng tắm để tắm nước nóng. Nước nóng thoáng giảm bớt sự khó chịu trong cơ thể.
Mặc quần áo tử tế, cô đứng trước gương, nhìn vết bớt rõ ràng nhỏ hơn một vòng ở má phải, cuối cùng cũng cảm thấy hơi an ủi.
Buổi chiều còn có phần diễn của cô. Nghĩ tới đây, Diệp Sanh Ca xoay người rời khỏi phòng vệ sinh, kết quả lại đụng vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Kỷ Thời Đình ôm cô vào lòng, giọng nói lười biếng: “Tối hôm qua còn chưa thỏa mãn sao, nôn nóng nhào vào trong ngực tôi như vậy à?”

Ads
';
Advertisement