Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

“Đúng vậy, dạo này việc quay phim diễn ra rất tốt đẹp.” Cô nhìn hình vẽ trên tấm ga trải giường và nói ra điều mà mình đang nghĩ đến: “Gần đây Mộ Hiểu Nhã đang cãi nhau kịch liệt với một tên phú nhị đại nên không đến trường quay vì thế mà chúng em chạy tiến độ khá nhanh”.
Kỷ Thời Đình dừng một chút, đột nhiên cười nhẹ: “Muốn không?”
“Hả?” Diệp Sanh Ca sửng sốt.
“Trang sức.” Kỷ Thời Đình thản nhiên nói ra hai chữ này: “Em thích cái gì? Kim cương hay ngọc bích?”
“Em thích hết, à, không, em không thích gì cả!” Diệp Sanh Ca tự nhiên cảm thấy có một loại dự cảm không tốt lắm, nhấn mạnh: “Em không thích gì cả!”
Vì vậy, xin đừng đưa cho cô…
“Ở chỗ của ông hình như có mấy khối nguyên thạch khá tốt.” Kỷ Thời Đình cười nói: “Nếu tôi bảo là đưa cho em thì ông ấy hẳn là sẽ vui vẻ đóng góp đó.”
“Em thực sự là… không cần.” Lòng bàn tay của Diệp Sanh Ca bắt đầu đổ mồ hôi.
“Kiểu gì em cũng sẽ sử dụng đến nó mà thôi.” Người đàn ông nói với giọng trầm thấp: “Với cả hình như tôi cũng chưa từng đưa cho em thứ gì thì phải?”
“Em…” Diệp Sanh Ca gần như đã không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể rặn ra được một câu: “Quá… Quá quý giá rồi.”
“Như vậy đâu có tính là gì.” Kỷ Thời Đình trầm giọng nói: “Đừng từ chối.”
“Được… Được.” Diệp Sanh Ca gian nan đáp: “Em còn phải đọc kịch bản nữa, như vậy..”
“Được rồi, vậy thì đi đi.” Giọng nói của anh càng lúc càng trầm, mang theo nụ cười nhẹ: “Ngủ ngon.”
Diệp Sanh Ca trở lời bừa rồi cúp điện thoại.
Sau đó, cô nhặt một chiếc gối gần đó lên rồi ấn mạnh vào mặt mình. Như thể làm vậy thì cô có thể giả vờ rằng mình không hề bị rung động bởi vì lời nói của anh.
Thôi chết, không xong thật rồi. Dù cô biết tất cả những gì Kỷ Thời Đình làm với cô chỉ là vì cô là vợ của anh, anh cũng sẽ làm như vậy với bất kỳ ai khác. Nhưng cô vẫn không thể kiểm soát được. Ngốc quá, ngốc chết mất, ngốc kinh khủng.
Trong lòng cô thầm tự khinh chính mình, trèo xuống giường, cầm lấy kịch bản và bắt đầu đọc.
Chỉ khi toàn tâm toàn ý nhập vai thì cô mới có thể tạm thời thoát khỏi trạng thái tâm hồn toàn là màu hồng như thiếu nữ đang yêu này được.

Bên kia Kỷ Thời Đình nghe điện thoại báo bận, âm thầm cong môi.
Anh đặt điện thoại di động xuống, mở máy tính xách tay trước mặt ra. Vào trang tin tức, ngẫu nhiên mở tin tức Mộ Hiểu Nhã hẹn hò với phú nhị đại ra, rồi kéo đến chỗ ảnh chụp.
Tuy rằng phóng viên quay lén không rõ ràng cho lắm nhưng Kỷ Thời Đình liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Tiêu Duệ Lãng.
Mộ Hiểu Nhã đã debut nhiều năm, Tiêu Duệ Lãng không có lý do gì mà đột nhiên lại yêu cô ta cả. Trừ khi anh ta có hứng thú với một thân phận khác của người phụ nữ này.
Mộc Hạ.
Kỷ Thời Đình biết Mộc Hạ thật sự là ai, cho nên dù Tiêu Duệ Lãng có theo đuổi nhầm người thì nhiêu đó cũng đủ khiến anh không vui rồi.
Anh lạnh lùng nhếch mép và đóng trang web lại. Đúng lúc này, Tôn Diệp bước vào với một đống tài liệu ở trong tay.
“Tổng giám đốc, tôi đã sắp xếp một cuộc gặp giữa ngài Mark của Tập đoàn Will và ngài vào lúc ba giờ chiều nay rồi. Buổi tối sẽ có một hội nghị thượng đỉnh kinh doanh để thảo luận về giai đoạn tiếp theo của nền kinh tế mới. Chương trình của hội nghị ở đây, tôi vừa nhận được nó.” Tôn Diệp nói rồi đặt một tài liệu lên bàn: “Sau hội nghị thượng đỉnh này, nhiệm vụ chính của chuyến đi lần này coi như là đã kết thúc. Ngày mai có một bữa tiệc tối của giới kinh doanh và một buổi thuyết giảng ở trường đại học mời ngài đến…”
“Hủy hết đi.” Kỷ Thời Đình đột nhiên cười nhẹ: “Đổi vé đi, ngày mai chúng ta về trước.”

Ads
';
Advertisement