Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Không biết Diệp Sanh Ca có nghe thấy lời anh nói hay không.
Lông mi run rẩy cô bỗng nhiên liếm môi rồi nở nụ cười rạng rỡ.
Rõ ràng chỉ là một nụ cười ngây thơ nhưng vì động tác liếm môi kia mà vô tình nhuốm màu sắc yêu mị.
Yết hầu Kỷ Thời Đình chuyển động, hơi thở càng thêm nặng nề.
Anh kéo cô từ trên giường dậy rồi giữ lấy cằm cô, trầm giọng nói: “Không đợi được thuốc giải thì đừng trách tôi không khách khí.”
Anh dường như rất dễ mất kiểm soát khi đối mặt với người phụ nữ khó hiểu này.
Diệp Sanh Ca không những không sợ mà còn cười vui vẻ hơn.
Cô thích mùi hương và hơi ấm trên người đàn ông.
Nên cô theo bản năng ôm lấy, rồi quấn hai chân quanh eo anh.
Kỷ Thời Đình cảm giác máu toàn thân đều chảy về một nơi nào đó, không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Anh theo bản năng ôm chặt chiếc eo thon của cô để giữ thăng bằng cho cơ thể.
Gương mặt ửng hồng của người phụ nữ ngay trước mắt, dường như toàn bộ tầm nhìn đều bị nụ cười rạng rỡ ấy chiếm giữ.
Giờ đây không chỉ có hơi thở mà cả nhịp tim cũng hỗn loạn.
Chết tiệt.
Kỷ Thời Đình nhắm mắt lại như thể làm vậy sẽ có thể thoát khỏi sự mê hoặc của cô. Anh dứt khoát bế cô sải bước về phía phòng tắm, rồi ném cô vào bồn tắm.
“A!” Diệp Sanh Ca bất mãn hét lên, sau đó bị dội thẳng nước lạnh vào mặt, cô không nhịn được hét lên.
“Không muốn không muốn không muốn! Lạnh quá!”
Kỷ Thời Đình không chút khách khí xối thẳng vòi hoa sen vào người cô, nhìn người phụ nữ rất nhanh biến thành con gà rù, nụ cười quyến rũ mê hoặc cũng bị thay thế bằng vẻ hoảng sợ đáng thương, cuối cùng anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Tỉnh táo lại chưa?” Anh khẽ nhếch môi giọng điệu mỉa mai.
Diệp Sanh Ca ngẩng đầu chớp mắt ngơ ngác nhìn anh, cả người vẫn còn mơ màng, trông có vẻ hơi bất lực.
Trên hàng mi dày của cô còn đọng giọt nước, theo cái chớp mắt giọt nước cũng nhanh chóng vỡ tan, khiến cô càng thêm thuần khiết và đáng thương.
Đôi môi đỏ thắm vẫn căng mọng và tươi mới của cô khẽ run rẩy.
Hơi thở Kỷ Thời Đình trở nên nặng nề không nhịn được thấp giọng chửi tục: “Chết tiệt!”
Người phụ nữ này rốt cuộc là yêu quái phương nào vậy?
Như thể vừa tức giận, vừa muốn trút giận, anh đột nhiên giữ chặt cằm cô rồi cúi người xuống hung hăng hôn lên môi cô.
Đôi mắt cô mở to kinh hãi. Cô không ngờ anh bỗng trở nên thô bạo và cực kỳ chiếm hữu như vậy.
Kỷ Thời Đình dứt khoát ôm lấy eo ghì chặt cô vào lòng, chiếc lưỡi nhanh chóng tiến sâu vào hung hăng gặm nhấm từng thớ mềm mại trong khoang miệng cô.
Anh chưa bao giờ biết môi của phụ nữ lại ngọt ngào đến vậy, như thể hôn thế nào cũng không đủ.
Anh nhớ tối hôm đó đã hôn cô rất nhiều lần nhưng lúc đó còn chưa thành thạo lắm, nên ngược lại mang đến nhiều đau đớn hơn, nhưng bây giờ, anh đã có thể tùy ý cướp đoạt từng chút ngọt ngào của cô.
Có lẽ trong chuyện này đàn ông luôn tiến bộ rất nhanh.
Đôi môi mềm mại của người phụ nữ như thể sẽ tan chảy trong miệng anh ngay giây nữa. Một lúc sau, anh mới thở hổn hển buông cô ra, nhìn ngắm đôi môi đỏ mọng ấy lại không nhịn được mút mạnh.
Diệp Sanh Ca run lên, có lẽ lúc này ý thức mới thực sự trở lại.
“Kỷ…” Cô chớp chớp mắt như thể không dám tin mà dè dặt hỏi: “Là Kỷ Thời Đình sao?”

Ads
';
Advertisement