Diệp Sanh Ca đứng dậy định chào hỏi thì Từ Hướng Kiệt liên tục xua tay: “Cô khách sáo quá, mau ngồi đi!”
Ông ấy nói xong còn cười tủm tỉm đè vai Diệp Sanh Ca để cô ngồi xuống, nhưng được một nửa thì chợt nhận ra có điều gì đó không ổn nên vội rụt tay lại.
Diệp Sanh Ca bối rối.
Từ Hướng Kiệt là đạo diễn có địa vị khá cao, tuy ông không phải người khó gần nhưng cũng chưa bao giờ khiêm tốn như hôm nay.
“Đạo diễn Từ khách sáo quá.” Cô cười gượng gạo: “Ngài ngồi đi, để tôi đi gọi món.”
“Không cần đâu, tôi vào trước nên đã gọi món rồi.” Giọng điệu của Từ Hướng Kiệt vô cùng hòa nhã: “Đúng rồi, hôm nay cô tìm tôi có việc gì sao?”
Diệp Sanh Ca hoang mang trước thái độ của ông mà suýt chút nữa quên mất mình muốn nói gì.
Với lại không biết có phải do trong phòng quá nóng hay không mà cô bắt đầu cảm thấy toát mồ hôi.
Nhưng Từ Hướng Kiệt không hề tỏ ra sốt ruột, vẫn tươi cười nhìn cô.
“Cái đó… đạo diễn Từ. Nghệ sĩ Mộ Hiểu Nhã của công ty chúng tôi gần đây gặp phải scandal như vậy, e rằng không còn thích hợp để đóng vai nữ chính nữa.” Phải mất một lúc Diệp Sanh Ca mới tìm được nhịp điệu để nói chuyện: “Thật sự xin lỗi.”
“Không sao.” Từ Hướng Kiệt xua tay thờ ơ: “Cô còn ứng cử viên nào muốn giới thiệu cho tôi không?”
“Có, có ạ.” Diệp Sanh Ca hít một hơi thật sâu: “Tôi thật sự muốn giới thiệu cho ông một người, đó chính là…”
Diệp Sanh Ca vốn định nói người đó chính là cô.
Nhưng cô còn chưa nói xong, thì đột nhiên cảm thấy khô miệng, cả cơ thể như nóng lên, đầu óc cũng choáng váng nhẹ.
“Là ai vậy?” Từ Hướng Kiệt truy hỏi.
“Là…” Khó khăn lăm Diệp Sanh Ca mới thốt ra được một chữ rồi không nói tiếp được nữa.
Tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hình ảnh Từ Hướng Kiệt trước mắt cũng dần dần trở nên mờ ảo.
“Sanh Ca?” Từ Hướng Kiệt cau mày cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: “Có phải cô không thoải mái ở đâu không?”
Diệp Sanh Ca cảm thấy cơ thể rất nóng. Cô cắn chặt môi, tay phải nắm chặt lấy cổ áo.
Cô muốn cởi quần áo ra cho mát mẻ.
Nhưng không được, đạo diễn Từ vẫn còn ngồi đây.
“Tôi…” Diệp Sanh Ca khó khăn nói, muốn đưa tay lấy cốc nước nhưng lại phát hiện toàn thân mềm nhũn không chút sức lực nào.
“Vừa rồi cô có ăn gì không?” Từ Hướng Kiệt nhìn thấy triệu chứng của cô chợt nảy ra một suy đoán. Ông ấy làm việc trong giới giải trí và từng chứng kiến không ít chuyện tương tự, vì vậy nhanh chóng nhận ra rất có thể Diệp Sanh Ca đã uống phải một loại thuốc kích dục nào đó.
Hơi thở của Diệp Sanh Ca rất nặng nề. Cô liên tục nuốt nước bọt, nhưng không nói nên lời chỉ có thể gật đầu nhẹ.
Lúc nãy cô có uống một viên thuốc, xem ra viên thuốc đó chắc chắn có vấn đề.
“Cô đợi chút để tôi đi gọi điện thoại.” Từ Hướng Kiệt đứng phắt dậy lao ra khỏi phòng.
Diệp Sanh Ca khó chịu mím chặt đôi môi đỏ mọng nằm úp mặt xuống bàn, bàn tay nhỏ bé liên tục kéo quần áo trên người.
Nóng, nóng quá.
Cứu với.
Lý trí của cô dần trở nên mơ hồ.
Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng ai đó đẩy cửa bước vào trong cơn mê man.
“… Cô Diệp ở bên trong.” Là Từ Hướng Kiệt nói.
“Cô ấy như vậy bao lâu rồi?” Sau đó là một giọng nam trầm ấm.
Giọng nói lạnh lùng mà trong trẻo dễ nghe khiến Diệp Sanh Ca cảm thấy rất quen thuộc.
Là… là ai vậy?
Cô muốn ngẩng đầu lên nhìn nhưng chân tay mềm nhũn, sự trống rỗng và nóng bức trong cơ thể đã sắp khiến cô phát điên.
“Khoảng mười mấy phút rồi.” Giọng nói đầu tiên trả lời.
“Được rồi, ông về đi.” Người đàn ông trầm giọng dặn dò.
Giây tiếp theo, một bàn tay mát lạnh chạm lên má cô.
Diệp Sanh Ca không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, theo bản năng ôm lấy ra sức cọ vào bàn tay này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất