Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Diệp Sanh Ca ngược lại là người hoàn thành tốt nhất, cô thở phào một hơi rồi đứng dậy mỉm cười: “Chị Tô Hàm à, chị vất vả rồi.’
Tô Hàm nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp. Cô ta không muốn thừa nhận trong lúc quay phim khi nãy, có một khoảnh khắc nào đó lưng cô ta đã toát đầy mồ hôi , cô ta đã phải dùng hết bản lĩnh của mình để có thể trụ vững trước mặt cô mà thôi.
Miệng của Tô Hàm mấp máy nhưng sau cùng lại không nói gì, quay người đi sang bên cạnh để nghỉ ngơi.
Diệp Sanh Ca đi về phía Từ Hướng Kiệt, nói chuyện với ông với tâm trạng thấp thỏm: “Đạo diễn à, ông thấy có như thế nào có ổn không ạ?”
“Không ổn.” Từ Hướng Kiệt cau mày.
“Xin lỗi ông.” Diệp Sanh Ca lập tức xin lỗi: “Chỗ nào tôi làm chưa tốt thế ạ? Tôi sẽ cố gắng chú ý.”
“Không phải cô, là Tô Hàm.” Từ Hướng Kiệt mỉm cười:”Lúc cô nói câu thoại cuối cùng, Tô Hàm không đáp lại được, đường đường là một sủng phi lại bị khí thế của một nha hoàn chèn ép. Cô đó, đúng là một con quái vật mà.”
Lần trước vào lúc chụp poster, Từ Hướng Kiệt đã cảm thấy rất tự tin đối với khả năng của Diệp Sanh Ca, không ngờ cô gái này còn lợi hại hơn so với những gì mà ông đã tưởng tượng.
Diệp Sanh Ca có chút ngạc nhiên, cô cũng không ngờ rằng bản thân có thể lấn át được cả Tô Hàm.
“Đợi lát nữa sẽ quay lại, mọi người điều chỉnh lại tâm lý nhé.” Từ Hướng Kiệt vô cùng hào hứng: “Cô nhìn xem. Những diễn viên có nhiều cảnh đối thoại với cô đều căng thẳng hết lên rồi, nếu như bị người mới như cô lất át thì họ sẽ khốn đốn đến mức nào đây.”
“Ông nói hơi quá rồi đó.” Diệp Sanh Ca gượng cười, đi sang một bên để nghỉ ngơi, Lâm Nhiễm lập tức đến đưa nước cho cô.
“Chị Sanh Ca à, chị giỏi quá đi mất.” Lâm Nhiễm vô cùng phấn khích: “Chị xem, sắc mặt của Mộ Hiểu Nhã khó coi chưa kìa.”
Diệp Sanh Ca uống một ngụm nước, nhìn về phía Mộ Hiểu Nhã đang đứng cách đó không xa, hình như cô ta vừa mới đến, chưa thay quần áo cũng chưa trang điểm.
Diệp Sanh Ca nhìn cô ta mỉm cười, sắc mặt Mộ Hiểu Nhã bỗng tái đi, cô ta quay người rời đi.
Tiếp theo, Diệp Sanh Ca tiếp tục quay lại cảnh phim khi nãy với Tô Hàm một lần nữa, lần này đã thuận lợi được thông qua. Sau vài cảnh phụ, cuối cùng cũng đến cảnh đối thoại giữa cô và Mộ Hiểu Nhã.
Mộ Hiểu Nhã trong vai Ánh Tuyết – trưởng công chúa, chỉ hơn Tiết Ninh một tuổi, do lớn lên trong sự sủng ái của hoàng đế mà tính cách ngày càng ngang ngược, luôn muốn đối đầu với Tiết Ninh.
Lúc đầu Mộ Hiểu Nhã nhận vai diễn này bởi vì nhân vật này phần lớn thời gian đều chiếm thế thượng phong. Sau khi hoàn thành các cảnh phụ, sẽ đến cảnh đối thoại của Diệp Sanh Ca và Mộ Hiểu Nhã.
Vì vậy vừa mới bắt đầu, cô ta đã dùng hết sức mình phùng mang trợn mắt lên giống như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Sanh Ca vậy, nhưng vừa mới biểu cảm một chút thì đạo diễn đã hô “cắt” rồi.
“Ánh Tuyết, cô là công chúa, cho dù là không vừa mắt Tiết Ninh thì cũng không thể lộ ra vẻ mặt hung ác như vậy được.” Đạo diễn hét lên: “Làm lại!”
Sắc mặt Mộ Hiểu Nhã tái đi, nhưng trên phim trường đạo diễn là lớn nhất, cô ta chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, làm lại lần nữa.
“Ngươi là ai, tì nữ của Trường Xuân Cung sao?” Ánh Tuyết nhìn cô với đôi mắt cảnh giác.
Tiết Ninh đã chuẩn bị rất kỹ càng cho cảnh tượng này rồi, cô mỉm cười điềm đạm đáp: “Hồi bẩm công chúa, ta là Tiết Tần, hoàng thượng ân chuẩn cho ta được sống ở Trường Xuân Cung.”
“Trường Xuân Cung trước đây là nơi ở của mẫu phi ta, phụ hoàng từng hứa với ta sẽ không cho bất kì ai vào đây cả!” Ánh Tuyết kích động nói: “Ả tiện nhân như ngươi, ai cho ngươi vào đây hả? Mau cút ra ngoài cho ta!”
“Cắt!” Từ Hướng Kiệt lại lần nữa lên tiếng cắt ngang họ: “Ánh Tuyết, cô là công chúa! Có thể nào có chút uy nghiêm của một công chúa có được không? Tiết Ninh đâu có giết hại cả nhà của cô, sao cô kích động chứ?

Ads
';
Advertisement