Diệp Sanh Ca quấn chăn lăn qua lăn lại, quả nhiên giường bên cạnh đã trống trơn.
Cô nhìn đồng hồ, thì ra đã là mười giờ rồi.
Cô vội vàng bật dậy, nhanh chóng rửa mặt và thay quần áo, sau đó đi ra ngoài. Sau khi ăn sáng xong, cô cùng với dì Tú chuyển hết đồ đạc của mình vào phòng ngủ chính, còn phòng ngủ phụ sẽ dùng làm phòng đọc sách.
Phòng ngủ chính vốn đơn điệu và trống trải lập tức trở nên ấm cúng và đầy hơi thở gia đình hơn. Cô đi đến kệ trưng bày, đặt một bức ảnh hồi nhỏ của mình cạnh bức ảnh gia đình của Kỷ Thời Đình.
Nhìn tổng thể thì cũng khá hợp lý đấy chứ.
Cô ngắm nhìn một lúc rồi không kiềm được mà mỉm cười.
Thật ra, nếu cô đủ may mắn, biết đâu cô có thể sống bên Kỷ Thời Đình suốt đời. Mặc dù giữa họ thiếu nền tảng tình cảm, nhưng với tính cách kiêu ngạo và lạnh lùng của Kỷ Thời Đình, khó mà tưởng tượng anh sẽ đột nhiên thích một người phụ nữ khác rồi đá cô ra khỏi nhà.
Nghĩ như vậy, có lẽ họ còn có thể cùng nhau nuôi dạy con cái…
Suy nghĩ này khiến mặt Diệp Sanh Ca nóng bừng, cô vội vàng tự vỗ mặt mình để xua đi hình ảnh ấy.
“Dì Tú, con đói rồi.” Diệp Sanh Ca ho nhẹ rồi nói, “Con ra ngoài chút đây.”
Dì Tú đang dọn dẹp giường nghe vậy liền cười: “Vâng, thưa thiếu phu nhân.”
…
Sau bữa trưa, Diệp Sanh Ca gọi điện cho Thượng Thiên Ý và hẹn gặp anh tại một quán trà gần đó.
Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau trong phòng riêng.
“Kim chủ của cậu chịu thả người rồi à?” Thượng Thiên Ý ăn mặc rất lòe loẹt, ánh mắt cũng rất tinh nghịch, “Bảo sao tôi thấy cậu ngày càng có phong thái của phụ nữ trưởng thành, cưng à.”
Cách Thượng Thiên Ý gọi cô là “cưng” khiến Diệp Sanh Ca nổi da gà.
“Đừng quan tâm đến kim chủ của tôi nữa.” Cô nhấp một ngụm trà, “Công việc chuẩn bị cho studio đến đâu rồi? Mọi người giải quyết hợp đồng thế nào rồi?”
“Ôn Khả Hinh là người mới, nên Mộ Ngạn Hoài không làm khó cô ấy lắm, thủ tục giải ước đã bắt đầu. Nhưng còn Ứng Tiểu Vũ và Bành Gia Dực thì khá rắc rối.” Thượng Thiên Ý thở dài, “Cả hai đều khá nổi tiếng, đặc biệt là Bành Gia Dực, gần như đã chạm đến vị trí sao hạng A, làm sao Mộ Ngạn Hoài dễ dàng buông tha? Vì vậy cả hai đều chưa nộp đơn xin giải ước, định chờ thời cơ thích hợp.”
“Thời cơ thích hợp…” Diệp Sanh Ca trầm ngâm, “Đúng là một vấn đề khó.”
“Mộ Ngạn Hoài vốn là kẻ hiểm độc, cậu cũng biết mà.” Thượng Thiên Ý cười lạnh, “Tôi nghĩ anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
“Tôi không dễ dàng bỏ qua?” Người đàn ông đứng ở cửa mỉm cười tự tin, “Cậu nói đúng.”
Sắc mặt Diệp Sanh Ca thay đổi, còn Thượng Thiên Ý thì bật nhảy lên: “Chết tiệt, sao anh lại ở đây!”
“Xin lỗi, khi ở phim trường, tôi nghe cậu nhắc đến địa chỉ này.” Mộ Ngạn Hoài khoanh tay, nở nụ cười, “Tôi đoán, người cậu gặp chính là Diệp Sanh Ca.”
“Chết tiệt!” Thượng Thiên Ý tức đến mức đảo mắt liên tục, “Diệp Sanh Ca, chúng ta đi thôi, về nhà tôi!”
Nhưng Diệp Sanh Ca đã bình tĩnh lại, mỉm cười: “Không cần đâu, đã đến mức này rồi chi bằng chúng ta nói chuyện thẳng thắn đi.”
Nghe vậy, nụ cười của Mộ Ngạn Hoài càng sâu hơn.
“Nói hay lắm.” Anh ta bước vào và ngồi xuống giữa hai người, “Tôi cứ thắc mắc tại sao Ôn Khả Hinh lại muốn chối bỏ hợp đồng, hóa ra chính cô là kẻ đứng sau giật dây. Diệp Sanh Ca, cô muốn đối đầu với tôi sao?”
“Tôi đúng là muốn tự lập, nhưng không cố tình đối đầu với anh.” Diệp Sanh Ca nhìn hắn, “Mộ tổng, anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất