Chồng yêu ơi, em muốn làm nũng! - Kỷ Thời Đình

Gia đình Diệp Văn Hoa sống trong một ngôi biệt thự độc lập ở phía nam thành phố Dương Thành. Ngôi biệt thự này vốn là tài sản của cha mẹ Diệp Sanh Ca.
Điều đó đồng nghĩa với việc, nó lẽ ra phải thuộc về cô.
Tuy nhiên, suốt những năm qua, gia đình Diệp Văn Hoa đã vờ như không biết việc họ chiếm đoạt tài sản của cô.
Diệp Sanh Ca khẽ cười nhếch mép, bước vào trong.
“Sanh Ca về rồi à.” Những năm qua, Diệp Văn Hoa đã tăng cân khá nhiều trông giống như Phật Di Lặc, còn vợ ông ta, Lý Vân Tuyền, thì gầy gò và có vẻ hơi xấu tính.
May mắn thay, em họ của cô, Diệp Tư Ngôn không kế thừa những khuyết điểm đó của cha mẹ mình và trông cũng khá xinh đẹp.
“Chú, gần đây nhìn chú có vẻ sống rất tốt.” Diệp Thanh Ca cười tươi, giọng điệu có chút mỉa mai châm chọc.
Diệp Văn Hoa dường như không nhận ra sự châm chọc trong lời nói của cô, vui vẻ mời vào: “Vào ngồi đi, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.”
Nhưng vẻ măt của Lý Vân Tuyền và Diệp Tư Ngôn lại khó chịu giống hệt nhau.
Diệp Sanh Ca cũng không để tâm, tự mình ngồi xuống bàn ăn.
“Sanh Ca à.” Lý Vân Tuyền không đợi cô cầm đũa đã lên tiếng: “Hồi trước khi cháu lấy tiền từ chúng ta để mở công ty, cháu nói là khi kiếm được tiền sẽ giúp chúng ta cho Tư Ngôn đi du học ở nước ngoài.”
“Thật sao?” Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt: “Cháu nhớ là số tiền đó là tài sản để lại của cha mẹ cháu cơ mà.”
“Ý cháu là gì?” Lý Văn Cầm lập tức cau mày: “Nhiều năm qua, chú thím nuôi cháu không phải dùng đến tiều sao? Khoản tài sản bố mẹ cháu để lại sớm đã bị cháu tiêu hết rồi! Chúng ta còn phải bù vào không ít đâu, đấy là thím còn chưa đòi lại đâu đấy!”
“Bà nói cái gì vậy? Sanh Ca là cháu gái ruột của tôi, sao tôi có thể bắt nó trả tiền?” Diệp Văn Hoa giả vờ tức giận nhìn Lý Văn Cầm, rồi lại cười với Diệp Sanh Ca: “Bà ấy không biết ăn nói, cháu đừng để bụng.”
Diệp Sanh Ca có chút ngạc nhiên. Cô không nhớ rõ lần cuối cùng cô về nhà này là khi nào, không ngờ gia đình Diệp Văn Hoa lại mặt dày và không biết xấu hổ đến vậy.
Hai người họ cùng nhau diễn một vở kịch cuối cùng biến cô trở thành người mắc nợ họ!
Diệp Sanh Ca suýt nữa thì cười ra tiếng vì tức giận.
“Thật sao?” Cô từ từ mở miệng: “Cha mẹ tôi khi đó đã để lại một danh sách, chúng ta có cần tính toán kỹ lưỡng một chút không? Tôi đã tiêu những gì trong mấy năm qua mà khối tài sản hàng triệu đó lại tiêu hết?”
“Ôi, triệu với chả triệu, cô đừng có nói bừa.” Lý Văn Cầm nói với giọng châm chọc: “Cha mẹ cô chỉ là những người dạy học nghèo, làm gì có nhiều tiền như vậy?”
Diệp Sanh Ca lạnh lùng nhìn bà ta.
Khi đó, dù chỉ mới tám tuổi, Diệp Sanh Ca đã biết chữ và nhớ được những chuyện xảy ra. Luật sư đã đặc biệt cho cô xem danh sách đó, và cô nhớ rất rõ. Hai vợ chồng này coi cô là đồ ngốc sao?
“Sanh Ca à.” Diệp Văn Hoa bên ngoài tỏ vẻ hòa giải: “Bây giờ cháu cũng là tổng giám đốc của một công ty rồi, Tinh Tập mấy năm qua phát triển rất tốt, giá trị ước tính cũng có đến hàng chục triệu, chú biết cháu không thiếu tiền, sao phải tính toán với chúng ta làm gì? Chú và thím đã chăm sóc cho cháu mười mấy năm, thím còn quan tâm cháu hơn cả Tư Ngôn đấy!”
Diệp Tư Ngôn cố gắng phối hợp để không lộ ra biểu cảm không hài lòng của mình.
Diệp Sanh Ca cười thầm trong lòng.
Những năm qua, vợ chồng Diệp Văn Hoa tuy không có ngược đãi cô, nhưng điều kiện sống của cô cũng chẳng hơn gì so với người ở. Họ chưa bao giờ quan tâm đến cô, nếu không cẩn thận lỡ qua giờ ăn là cô phải nhịn đói. Khi còn nhỏ, Diệp Tư Ngôn vừa độc tài vừa ngang ngược, thường xuyên bắt nạt cô nhưng Diệp Sanh Ca cũng không dám phản kháng. Một khi phản kháng, Lý Văn Cầm sẽ đánh cô để trả thù cho Diệp Tư Ngôn, bà ta thậm trí còn thường xuyên phạt cô không cho ăn…
Họ nói rằng quan tâm cô hơn cả Tư Ngôn sao? Thật là nực cười.

Ads
';
Advertisement