Cô rất muốn gọi ngay cho Kỷ Thời Đình, nhưng trong phòng trang điểm có quá nhiều người nên cô đành gác lại ý định đó.
“Sanh Ca, cậu nhất định phải xuất hiện thật lộng lẫy.” Thượng Thiên Ý đột nhiên nói, “Chiếc váy này tuyệt đối không thể lãng phí, tôi sẽ lên kế hoạch một chiến dịch marketing, giúp cậu nổi tiếng một lần nữa!”
Diệp Sanh Ca tỉnh táo lại, gượng cười: “Không cần đâu.”
Thượng Thiên Ý tức tối trừng mắt nhìn cô: “Tôi biết cậu chỉ muốn tập trung diễn xuất, nhưng nếu không có danh tiếng, làm sao kịch bản hay có thể đến tay cậu?”
Diệp Sanh Ca bất đắc dĩ: “Vậy được rồi, cậu lo liệu đi.”
Thượng Thiên Ý lập tức chỉ đạo thợ trang điểm chỉnh lại lớp trang điểm cho Diệp Sanh Ca. Sau khi chiếc váy này được mang đến, thái độ của mọi người trong phòng trang điểm với cô đã thay đổi. Thợ trang điểm cũng trở nên cung kính, giọng điệu có phần nịnh nọt hơn.
Ngay cả Tô Hàm, người trước đây luôn đối đầu với cô cũng thay đổi thái độ, hạ thấp giọng nói chuyện với cô vài câu khiến Diệp Sanh Ca không khỏi cảm thán về sự thực dụng trong giới giải trí.
…
Ở một bên khác, Mộ Hiểu Nhã đã đến lối vào hậu trường.
Cô ta không muốn quay lại phòng trang điểm, cũng không thể đứng lại đó để mọi người cười nhạo nên đành kéo Mộ Ngạn Hoài ra ngoài. Nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng mất mặt vừa rồi, cô ta lại tức đến run rẩy.
Lúc này, Mộ Ngạn Hoài hoàn toàn không để tâm đến việc an ủi Mộ Hiểu Nhã, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ: Rốt cuộc ai đã gửi chiếc váy đó cho Diệp Sanh Ca? Chẳng lẽ cô thực sự được kim chủ chống lưng?
Ngay lúc đó, chiếc váy của Mộ Hiểu Nhã cuối cùng cũng đến.
Trợ lý của Mộ Ngạn Hoài, A Khôn, nhảy xuống từ xe taxi, trong tay ôm một chiếc váy chạy đến trước mặt Mộ Hiểu Nhã và Mộ Ngạn Hoài.
“Giám đốc Mộ, cô Mộ.” Anh ta thở hổn hển, “Tôi đã liên hệ với bên Chanel, nói đủ lời hay ý đẹp họ mới đồng ý tài trợ chiếc váy này, tuy có chút khuyết điểm nhỏ nhưng nếu không nhìn kỹ thì không thấy đâu.”
Giọng A Khôn đầy tự hào, cảm thấy mình đã làm việc rất tốt. Nhưng anh ta không biết rằng Mộ Hiểu Nhã vừa bị Valentino làm bẽ mặt nên khi nhìn thấy chiếc váy có khuyết điểm này, cô ta lập tức bùng nổ!
“Biến đi!” Cô ta tức đến nỗi môi cũng run lên, “Biến xa ra! Tôi không cần chiếc váy này!”
A Khôn bị hét vào mặt, tái cả mặt.
“Đưa váy vào phòng trang điểm.” Mộ Ngạn Hoài ra lệnh cho trợ lý, sau đó kéo Mộ Hiểu Nhã sang một bên, “Đủ rồi! Em mà cứ nóng nảy thế này thì chỉ càng mất mặt hơn thôi! Chỉ là Valentino thôi, lần sau anh cũng sẽ mua cho em một chiếc!”
Mộ Hiểu Nhã lúc này mới gục vào lòng anh ta, nức nở khóc.
…
Hai giờ chiều, lễ khai máy chính thức bắt đầu, nhiều nền tảng phát sóng trực tiếp đồng loạt đưa tin. Để tạo sự kiện, Từ Hướng Kiệt còn đặc biệt bố trí một sàn diễn, các phóng viên đã ngồi kín hai bên, tạo nên không khí vô cùng náo nhiệt.
Từ Hướng Kiệt ra mắt đầu tiên, tương tác vài câu với MC, nhanh chóng khuấy động không khí. Trong tiếng cười của các phóng viên, một vài diễn viên gạo cội xuất hiện đầu tiên, nhận được sự chào đón nồng nhiệt.
Còn ở hậu trường, Diệp Sanh Ca vẫn đang chuẩn bị cuối cùng, thợ trang điểm không ngừng chỉnh lại phụ kiện cho cô, Thượng Thiên Ý thì chạy tới chạy lui khắp phòng trang điểm.
“Giày, giày đâu!” Anh ta cầm đôi giày cao gót đến, tự tay giúp Diệp Sanh Ca đi vào, miệng lẩm bẩm, “Sớm biết váy của cậu là Valentino tôi đã chuẩn bị cho cậu một đôi giày của Jimmy Choo! Như vậy sẽ hoàn hảo hơn!”
“Không còn thời gian nữa.” Diệp Sanh Ca bị anh xoay như chong chóng đến chóng cả mặt, “Tôi có thể lên sân khấu được chưa?”
“Được rồi, được rồi!” Thượng Thiên Ý vỗ nhẹ vào mông cô, “Đi đi, cưng à, đừng làm ‘anh’ thất vọng!”
Diệp Sanh Ca suýt chút nữa vấp ngã vì cái vỗ đó.
Chết tiệt, tên gay chết tiệt này!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất