Diệp Sanh Ca sững người vội vàng đẩy tay chuyên viên trang điểm ra, đứng dậy đi tới xem.
Quả nhiên, phía sau lưng chiếc váy dạ hội bị rách một đường lớn hoàn toàn không thể mặc được nữa, chắc chắn là do người khác cố ý chứ không phải vô tình.
Cô chỉ có mỗi một bộ váy dạ hội này, bây giờ phải làm sao đây.
Diệp Sanh Ca mím chặt môi, nhìn Thượng Thiên Ý: “Còn sửa được không?”
“Rách to như vậy, sửa thế nào được?” Thượng Thiên Ý tức giận vô cùng: “Sáng nay tôi mang váy dạ hội đến rồi chỉ ra ngoài đón cậu một lát, chắc chắn có người trong phòng này làm!”
Thượng Thiên Ý nói xong hung hăng trừng mắt nhìn Mộ Hiểu Nhã: “Là cô làm phải không?”
Mộ Hiểu Nhã vui mừng khôn xiết nhìn bộ váy dạ hội bị hỏng trong tay Thượng Thiên Ý, rồi cười đắc ý: “Liên quan gì đến tôi, anh có chứng cứ không?”
Tô Hàm cũng chỉ liếc nhìn bọn họ từ trong gương, khóe môi thoáng hiện lên nụ cười hả hê.
Các chuyên viên trang điểm đều im lặng không ai dám lên tiếng. Dù sao trong căn phòng này, cho dù là Tô Hàm hay Mộ Hiểu Nhã thì họ cũng đều có địa vị cao hơn Diệp Sanh Ca rất nhiều.
Thượng Thiên Ý nghiến răng nghiến lợi: “Nếu để tôi điều tra ra được…”
“Trước tiên đừng quan tâm chuyện đó nữa, bây giờ điều quan trọng nhất là tìm một bộ váy dạ hội khác.” Diệp Sanh Ca bình tĩnh nói.
“Để mình gọi điện thoại hỏi thử xem.” Thượng Thiên Ý lấy điện thoại ra: “Cậu cứ trang điểm trước đi. Cứ yên tâm giao chuyện này cho mình.”
Sau khi Thượng Thiên Ý đi ra ngoài, Mộ Hiểu Nhã quay người lại, nhìn về phía Diệp Sanh Ca, cười giả tạo: “Tôi có mấy bộ váy ngắn, nếu cô cầu xin thì có lẽ tôi có thể cho cô mượn.”
Váy ngắn phần lớn là váy liền ngang gối hoặc trên gối, kém sang trọng hơn rất nhiều so với váy dạ hội.
Nghe thấy Mộ Hiểu Nhã nói đến váy ngắn, Diệp Sanh Ca đột nhiên nhớ đến trong phòng để quần áo mà dì Tú dẫn cô đi xem trước đó có mấy bộ, bèn lấy điện thoại ra gọi cho dì Tú.
Mộ Hiểu Nhã bị phớt lờ thì tức giận trừng mắt nhìn Diệp Sanh Ca: “Vậy thì mặc bộ đồ rách nát của cô đi!”
Diệp Sanh Ca không để ý đến cô ta, nói với dì Tú về tình hình, ngay lập tức dì Tú đồng ý lát nữa sẽ mang đến cho cô.
Hơn mười phút sau, Thượng Thiên Ý bước vào với sắc mặt rất khó chịu: “Chỉ mượn được hai bộ của thương hiệu mới toanh, lát nữa cậu xem thử mặc bộ nào được.”
“Không sao đâu, có đồ mặc là được rồi.” Diệp Sanh Ca mỉm cười không hề bận tâm.
Mặc đồ của thương hiệu không nổi tiếng, hoặc mặc váy ngắn đều không ảnh hưởng đến vị trí nữ chính, vì vậy cô cũng không quan tâm.
Mặc dù trong lòng rất không cam tâm, nhưng sự đã đến nước này thì Thượng Thiên Ý cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể giận dữ trừng mắt nhìn Mộ Hiểu Nhã.
Anh ấy chắc chắn nhất định là do Mộ Hiểu Nhã làm.
Mộ Hiểu Nhã trợn mắt nhìn lại rồi lấy điện thoại ra lướt web, cô ta đã trang điểm xong, giờ chỉ còn chờ váy dạ hội nữa thôi.
Lúc này có thêm một người bước vào hậu trường.
Là Mộ Ngạn Hoài.
Mộ Hiểu Nhã không ngờ Mộ Ngạn Hoài lại đến đây, kích động nhảy dựng lên khỏi ghế nhào vào lòng anh ta: “Anh, sao anh lại đến đây!”
“Đến xem em.” Mộ Ngạn Hoài mỉm cười: “Bộ váy dạ hội sắp đến rồi, chắc chắn em sẽ thích.”
Nói xong, ánh mắt anh ta lại không tự chủ được nhìn về phía Diệp Sanh Ca.
Cô nhắm mắt lại để chuyên viên trang điểm kẻ mắt cho cô, không biết có phải ảo giác của anh ta hay không mà trông cô lại toát lên vẻ mong manh dễ vỡ.
Trong lòng Mộ Ngạn Hoài trỗi dậy cảm giác không cam lòng và cố chấp. Hai ngày nay, anh ta liên lạc với Chu Diên Đông để cố gắng chốt hợp đồng, nhưng Chu Diên Đông lại đi công tác, mà mỗi lần gọi điện thoại nói chưa được hai câu đã cúp máy.
Ở công ty, Thượng Thiên Ý đã nghỉ việc, còn Ôn Khả Hinh vẫn khăng khăng muốn hủy hợp đồng thậm chí còn đồng ý trả tiền vi phạm hợp đồng. Mấy nghệ sĩ khác dường như cũng không biết thân biết phận.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất