Ánh đèn sáng phản chói chiếu lên khuôn mặt tuấn tú và sâu thẳm của người đàn ông, đôi môi mỏng mím chặt cùng với đôi mắt đen sâu hun hút tựa như vị thần Hy Lạp cổ đại, cao lớn và uy nghiêm không thể xâm phạm.
Diệp Sanh Ca đứng ở đầu cầu thang thì tất nhiên có thể nhìn thấy anh từ trên cao xuống, nhưng khi chạm phải đôi mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông, cô không thể kìm nén được sự bối rối, tiếng tim đập rộn ràng.
Vì vậy ba giây sau, cô như con thỏ bị giật mình, đột ngột xoay người chạy về phòng và đóng sầm cửa lại.
Cô dựa vào cánh cửa nhưng nhịp tim mãi không thể bình tĩnh lại. Một mặt tự trách bản thân nhát gan, một mặt lại dâng lên một chút ngại ngùng khó hiểu.
Qua một lúc lâu cô mới nhớ ra một chuyện, rồi chạy đến tủ thuốc lấy ra một tuýp thuốc mỡ, sau đó lấy hết can đảm đẩy cửa thò đầu ra ngoài.
Kỷ Thời Đình tình cờ lên đến tầng hai, đang định về phòng ngủ Master.
Anh không dừng lại mà chỉ hững hờ nhìn lướt qua cô.
Chỉ một cái liếc mắt lạnh nhạt như vậy cũng khiến trái tim Diệp Sanh Ca nguội lạnh đi.
“Kỷ Thời Đình!” Cuối cùng cô không nhịn được lên tiếng rồi chạy một mạch đến trước mặt anh.
“Có chuyện gì sao?” Giọng điệu người đàn ông vẫn điềm tĩnh không mang theo chút cảm xúc nào.
Diệp Sanh Ca nghẹn lời trước thái độ của anh: “Anh… Tay anh đã khỏi chưa? Có bôi thuốc không?”
Lúc này Kỷ Thời Đình mới để ý đến tuýp thuốc mỡ trong tay cô rồi nhướng mày: “Cảm ơn đã lo lắng nhưng tôi không cần.”
“Tối qua còn chảy máu nhỡ đâu bị uốn ván…” Diệp Sanh Ca nói nhỏ nhẹ.
“Đã khỏi rồi.” Anh hơi mất kiên nhẫn cắt ngang lời cô: “Còn chuyện gì nữa không?”
Diệp Sanh Ca cắn môi chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Cuối cùng cô cũng hiểu được ý tứ trong câu nói của dì Tú, thì ra khi anh thật sự lạnh nhạt sẽ như thế này. Thà rằng anh cứ chế giễu, mỉa mai, cười lạnh nhạt với cô còn hơn là như bây giờ.
Trái tim bỗng nhiên thắt lại chua xót vô cùng, cô thậm chí còn không biết cảm xúc này từ đâu mà đến.
“Xin lỗi.” Cô hạ quyết tâm lên tiếng: “Chắc anh cũng đoán được rồi, tôi… Lúc đầu tôi chủ động tiếp cận anh là vì muốn xóa bỏ vết bớt.”
Giọng Kỷ Thời Đình vẫn rất bình tĩnh: “Ừm, tôi biết nên không cần xin lỗi.”
Diệp Sanh Ca chợt cứng họng, định nói tiếp mấy lần nhưng đến cuối vẫn không nói nên lời.
“Nói xong rồi sao?” Người đàn ông liếc nhìn cô rồi bước về phía phòng ngủ Master.
Diệp Sanh Ca cắn môi đột nhiên gọi với theo bóng lưng anh: “Chồng à!”
Bước chân Kỷ Thời Đình dừng lại.
Diệp Sanh Ca cố nén sự xấu hổ nhẹ nhàng nói: “Em… Em có thể ngủ cùng anh được không? Không làm gì cả, chỉ là… ngủ cùng thôi.”
Giọng nói dịu dàng mang theo chút tủi thân và cầu xin của người phụ nữ vang lên, khiến Kỷ Thời Đình không tự chủ mà mềm lòng.
Nhưng nếu anh mềm lòng thì người phụ nữ này sẽ chẳng bao giờ tiến bộ.
Anh siết chặt nắm tay rồi vẫn lạnh lùng thốt ra một chữ: “Không.”
Anh nói xong cũng không quay đầu lại, chỉ đẩy cửa bước vào trong phòng ngủ Master.
Diệp Sanh Ca mở to mắt đứng im tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích. Nỗi chua xót trong lòng càng lúc càng nặng nề, cảm xúc xa lạ này suýt chút nữa đã khiến cô rơi nước mắt.
Tại sao lại cảm thấy đau lòng, cô có thể lo lắng, bất lực, nhưng tại sao lại thấy đau lòng đến như vậy?
Chẳng lẽ chỉ vì Kỷ Thời Đình lạnh nhạt với cô sao?
Cô cắn chặt môi, xoay người trở về phòng.
Ngủ thôi!
*
Sáng hôm sau, Diệp Sanh Ca dậy từ rất sớm để bắt xe đến địa điểm tổ chức lễ khai máy gặp Thượng Thiên Ý.
“Nhanh đến đây thay quần áo.” Thượng Thiên Ý vội vàng kéo cô vào hậu trường: “Mấy con đĩ kia đã trang điểm xong rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất