Tập đoàn T.S.
Kỷ Thời Đình ngồi trong văn phòng, một tay giữ tai nghe nghe điện thoại.
Gương mặt đẹp trai của người đàn ông này có vẻ đang khó chịu.
“…Không có gì cả.” Anh vừa nghe vừa đưa tay xoa xoa giữa trán, kiềm chế giọng nói: “Tối qua không có chuyện gì xảy ra cả. Thật tiếc quá, ông nội.”
Ở đầu dây bên kia, ông nội Kỷ, người nắm giữ cổ phần lớn nhất của tập đoàn T.S, tức giận quát: “Con vô dụng quá!”
Kỷ Thời Đình nhíu mày, lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Nhờ ông dạy dỗ ạ.”
Nói xong, anh vội vã gỡ tai nghe ra.
Trong lòng bỗng cảm thấy bực tức khó tả.
Anh hiểu rất rõ phong cách làm việc của ông nội mình. Nếu ông biết đến sự tồn tại của Diệp Sanh Ca, ông chắc chắn sẽ bắt Diệp Sanh Ca trở thành vợ của anh. Nhưng một người đã từng từ chối anh?
Anh sẽ không cho cô cơ hội lần thứ hai.
Lúc này, trợ lý Tôn Diệc mở cửa bước vào: “Tổng giám đốc, cuộc họp với hội đồng quản trị sắp được bắt đầu rồi.”
Kỷ Thời Đình khẽ gật đầu, đứng dậy và đi ra ngoài.
Ngoài văn phòng tổng giám đốc là khu vực làm việc của các thư ký, lúc này là thời điểm bận rộn nhất trong buổi sáng, tiếng ồn ào và các âm thanh lộn xộn khắp nơi.
Ngay lúc đó, có một giọng nói quen thuộc bất ngờ lọt vào tai anh.
“…Tôi tin rằng người đàn ông đó không phải là Tổng giám đốc Mộ, vì tôi hiểu rất rõ Tổng giám đốc Mộ.”
Bước chân của Kỷ Thời Đình đột nhiên chững lại, ánh mắt lơ đễnh nhìn sang bên cạnh, hình ảnh người phụ nữ với nụ cười quyến rũ như đóa hoa mẫu đơn lôi cuốn lập tức hiện lên trước mắt anh.
Đôi mắt của anh khẽ co lại, khi anh kịp phản ứng lại thì đã thấy mình đứng trước máy tính.
Một thư ký đang lén xem livestream quay đầu thấy sếp lớn, sợ đến mức chân mềm nhũn.
“Tổng giám đốc, tôi sai rồi…” Thư ký đưa tay định tắt livestream, nhưng lại nghe thấy một tiếng: “Đừng tắt”.”
Ánh mắt Kỷ Thời Đình nhìn trên đôi chân dài, dừng lại khoảng hai giây rồi lại trở về nhìn gương mặt của người phụ nữ.
Biểu cảm của cô lanh lợi và tinh nghịch, khác hẳn với dáng vẻ lạc lõng và đáng thương của tối qua.
Cô cũng không giống với người phụ nữ sáng nay đã cố tỏ ra bình tĩnh để từ chối anh.
Ánh mắt Kỷ Thời Đình trở nên âm u, thần sắc khó đoán.
Một lúc sau, anh cuối cùng cũng quay người rời đi, thẳng hướng về phía phòng họp.
Tôn Diệc theo sát bước chân của anh, nhưng sự tò mò trong lòng đã rất mãnh liệt.
Sáng nay, ông chủ đã gọi điện cho anh, yêu cầu anh thu thập thông tin về Diệp Sanh Ca, sau đó lại yêu cầu anh chuẩn bị một hợp đồng kết hôn, nhưng hợp đồng đó cuối cùng lại bị chính tổng giám đốc ném vào máy hủy tài liệu.
Anh đã biết do tối qua tổng giám đốc bị chủ tịch cho thuốc, chẳng lẽ… Chủ tịch đã đạt được mục đích? Tổng giám đốc và cô Diệp xảy ra chuyện gì?
“Kẻ đứng sau video tối qua, chắc chắn là cô ấy sao?” Kỷ Thời Đình đột nhiên hỏi với vẻ mặt thờ ơ.
Tôn Diệc ngay lập tức trả lời: “Vâng. Tôi đã xem lại camera hội trường, cô Diệp đã đến đó vào chiều qua và ở lại hơn mười phút. Sau khi cô rời đi, video đã bị thay đổi.”
Kỷ Thời Đình nhếch môi, không rõ là châm biếm hay khẳng định.
Phòng họp đã gần kề, Kỷ Thời Đình nhanh chóng khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, bước vào phòng họp và bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị.
……
Sau khi cuộc họp kết thúc, Kỷ Thời Đình ngồi yên trên ghế, rút một điếu thuốc ra, châm lửa và nhẹ nhàng nhấm nháp nơi đầu thuốc. Đôi mắt đen của anh hơi hạ xuống, gương mặt đẹp trai của anh hiếm khi lộ ra vẻ lười biếng.
Anh dùng đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đột nhiên hỏi: “Hiện tại dư luận đang nghiêng về phía nào?”
“Dạ…” Tôn Diệc, người đang dọn dẹp lại tài liệu, hơi khựng lại.
Anh tưởng tổng giám đốc không còn quan tâm đến cô Diệp nữa, nhưng giờ đây… may mà vừa rồi anh đã tranh thủ lướt xem qua trên mạng.
Vì vậy, anh ấy hắng giọng nói: “Thảo luận và suy đoán về scandal ‘loạn luân’ của anh em nhà họ Mộ đã giảm nhiều, việc để cô Diệp đứng ra làm rõ tình hình đã rất hiệu quả. Tuy nhiên, sau đó cô Diệp lại ám chỉ rằng đời tư của Mộ Hiểu Nhã không đơn giản, cho nên dân cư mạng vẫn đang châm biếm Mộ Hiểu Nhã. Nhưng fan cuồng của cô ấy…” Tôn Diệc chưa kịp nói xong thì thấy tổng giám đốc nhíu mày.
Tôn Diệc giật mình. Anh ấy thật ngốc, sao lại tiếp tục nói về những người không liên quan?
Vì vậy, Tôn Diệc vội vàng đổi chủ đề: “Hiện tại, sự chú ý của dân cư mạng lại tập trung vào cô Diệp, có người còn khởi xướng một chủ đề ‘kêu gọi Diệp Sanh Ca ra mắt’ thu hút nhiều người tham gia, thậm trí còn lên bảng xếp hạng hot search. Còn cả những người nổi tiếng đã cho ra mắt video hướng dẫn cách trang điểm theo phong cách của cô Diệp. Nói chung là dư luận hiện tại đang rất có lợi cho cô Diệp.”
Kỷ Thời Đình khẽ nâng một bên lông mày, vẻ mặt vẫn khó đoán.
“‘Kêu gọi Diệp Sanh Ca ra mắt’?”
Có lẽ sự xuất hiện của chủ đề này không phải là sự ngẫu nhiên. Cô cố tình ăn mặc như vậy để thu hút sự chú ý của mọi người, không thể là hành động không có chủ đích.
Dựa trên thông tin và lý lịch của cô, Kỷ Thời Đình dễ dàng đoán được nút thắt trong lòng của cô. Vậy có thể đây là mục tiêu tiếp theo của cô?
Nhưng khi diễn, cô không thể lúc nào cũng vẽ một đóa mẫu đơn trên mặt được. Cô dự định sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào?
Nghĩ đến đây, anh nhận ra mình có vẻ khá quan tâm và tò mò về người phụ nữ này, không khỏi nhíu mày.
“Có phải gần đây công ty đang có kế hoạch thâm nhập vào ngành giải trí đúng không?” Anh hỏi.
“Đúng vậy.” Tôn Diệc đã chuẩn bị sẵn sàng cho câu hỏi này: “Công ty đã đầu tư vào một IP lớn, hiện đang trong giai đoạn tuyển chọn diễn viên. Thực tế, cô Diệp mới hôm trước còn đang tranh cãi để có được vai nữ chính trong bộ phim này.”
Kỷ Thời Đình suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên ra lệnh: “Hãy thông báo cho người phụ trách bộ phim rằng ứng cử viên cho vai nữ chính này cần phải có được sự đồng ý của tôi.”
Không phải là cô từ chối anh sao?
Không phải là sau khi lên giường với anh lại quay lưng với anh sao?
Hừ.
Kỷ Thời Đình cười nhạt, hít một hơi rồi dập tắt đầu thuốc.
Tôn Diệc có chút bất lực đáp lại.
Các công ty con của T.S rất nhiều, tổng giám đốc mỗi ngày bận rộn không hết việc, hôm nay không chỉ quan tâm đến tin đồn mà còn can thiệp vào việc lựa chọn một vai nữ chính nhỏ bé. Có phải tổng giám đốc đang có ý định theo đuổi cô Diệp không?
Không hiểu sao, chỉ nghĩ đến điều đó, Tôn Diệc đã cảm thấy hơi kinh hãi.
“Cậu lại đang suy nghĩ gì vậy?” Kỷ Thời Đình ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Tôn Diệc sợ hãi đổ mồ hôi lạnh: “Không có, tuyệt đối không có.”
“Gần đây ông nội có tìm cậu không?”
“À… Chủ tịch hôm nay đã gọi điện hỏi về tình hình tối qua của ngài, tôi nói với ông ấy rằng ngài đã về biệt thự nghỉ ngơi sớm.” Tôn Diệc vội vàng báo cáo.
“Ừm.” Kỷ Thời Đình gật đầu hài lòng: “Giữ kín miệng một chút.”
“Anh yên tâm, chuyện của cô Diệp sẽ không truyền được đến tai của ngài chủ tịch đâu ạ.” Tôn Diệc nghiêm túc cam đoan.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất