Kỷ Thời Đình nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của cô, đột nhiên mỉm cười, thản nhiên nói: “Được, như cô mong muốn.”
“Tốt quá!” Ông Kỷ phấn khích đến mức mặt đỏ bừng.
Diệp Sanh Ca ngẩn ra.
“Sao vậy, hối hận rồi à?” Kỷ Thời Đình lạnh lùng nhếch mép.
“Không… Tất nhiên là không.” Diệp Sanh Ca theo phản xạ đáp lại, nhưng giọng nói có chút run rẩy.
Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô, cười lạnh trong lòng.
Hối hận cũng muộn rồi.
Anh cầm điện thoại trên bàn trà gọi cho Tôn Diệp: “Đến biệt thự Thiên Phàm, mang theo giấy tờ của tôi đến cục dân chính đợi tôi.”
Nói xong anh cất điện thoại, liếc nhìn Diệp Sanh Ca với ánh mắt châm biếm: “Đi thôi, chẳng phải cô muốn đi đăng ký kết hôn với tôi sao?”
“Ồ.” Diệp Sanh Ca vô thức gật gật, nhưng trong đầu vẫn còn chút mơ hồ.
“Đi nhanh về nhanh,.” Ông Kỷ phấn khích xoa tay: “Ông sẽ bảo chú Tần chuẩn bị chút đồ ăn ngon, trưa nay về nhà ăn cơm nhé, dù sao cũng sắp trở thành người một nhà rồi.”
“Vâng.” Kỷ Thời Đình nhạt nhẽo đáp lại, bước chân thoải mái bước ra ngoài cửa.
Diệp Sanh Ca nhìn bóng lưng cao lớn vững chãi của anh, bỗng nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Không phải cô đang mơ chứ? Sao đột nhiên lại nhảy đến bước đăng ký kết hôn với anh rồi?
Sau khi đăng ký, chẳng phải có nghĩa là họ đã là vợ chồng hợp pháp sao?
Nghĩ đến đây Diệp Sanh Ca bất giác rùng mình.
Có lẽ nhận ra sự do dự của cô, ông Kỷ thúc giục: “Sanh Ca mau đi đi. Nhất định buổi trưa phải về đấy, ông còn có thứ muốn tặng cho cháu.”
Nói xong ông cụ cười hiền từ.
Diệp Sanh Ca miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đành phải theo bước Kỷ Thời Đình.
Cho đến khi ngồi lên xe, lòng cô vẫn còn rối bời.
Trên ghế lái, Kỷ Thời Đình nhìn thấy vẻ ngơ ngác của cô, ánh mắt chợt tối lại.
“Dây an toàn.” Anh lạnh lùng nhắc nhở.
“Hả? Ồ.” Diệp Sanh Ca như tỉnh mộng, vội vàng thắt dây an toàn.
Kỷ Thời Đình khởi động xe.
Trong xe yên tĩnh đến lạ lùng, một lúc sau, Diệp Sanh Ca cuối cùng không nhịn được lén lút quay đầu nhìn anh.
Gương mặt góc nghiêng của người đàn ông vẫn hoàn mỹ như thường, khuôn mặt cũng lạnh lùng như mọi khi, không có chút dấu hiệu nào của sự giận dữ hay bất mãn, tất nhiên cũng chẳng có dấu hiệu vui vẻ. Dường như việc sắp đăng ký kết hôn này với anh chẳng khác gì bình thường.
Nhưng Diệp Sanh Ca lại không thể bình tĩnh như anh.
“Anh… anh Kỷ…” Cô cười khan một tiếng: “Chúng ta… thật sự phải đi đăng ký kết hôn sao?”
Kỷ Thời Đình liếc nhìn cô một cái rồi cười lạnh.
Diệp Sanh Ca hơi lúng túng, nhưng vài giây sau cô vẫn không thể nhịn được lên tiếng: “Tôi… tôi tưởng rằng anh không muốn…”
Kỷ Thời Đình đầy châm biếm cô nói: “Nhưng cô thành tâm như vậy, sao tôi có thể để cô thất vọng chứ?”
Diệp Sanh Ca nhớ đến những điều kiện mà mình đã đồng ý trước đó, lập tức cảm thấy mất tinh thần.
Sao cô lại không giữ được bình tĩnh như vậy cơ chứ!
Cô cắn môi, cẩn thận mở miệng: “Ừm thì, anh Kỷ, nếu một ngày nào đó anh định ly hôn, xin hãy nói thẳng với tôi, tôi nhất định sẽ chấp nhận. Nếu ông nội anh không đồng ý, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm thuyết phục ông.”
Kỷ Thời Đình đột nhiên giẫm mạnh dây phanh.
Diệp Sanh Ca giật mình, nếu không phải có dây an toàn chắc chắn cô đã ngã vào cửa sổ xe rồi.
“Chuyện gì vậy?”
“Còn chưa đăng ký kết hôn đã nghĩ đến ly hôn rồi sao?” Kỷ Thời Đình nắm lấy cằm cô cười lạnh: “Diệp Sanh Ca, cô đang nằm mơ sao.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất