Quý Hoài Kiến lạnh lùng hất tay cô ta ra: “Chu An An, cô là con gái, tôi không muốn nói lời quá khó nghe, tôi không thích, cũng sẽ không kết hôn cùng cô. Nếu cô còn không tôn trọng Du Hà, tôi cũng sẽ không khách khí với cô nữa đâu.”
Chu An An trừng to mắt, căm hận nói: “Là vì Nguyễn Du Hà đúng không? Đều là vì cô ta, anh mới không thích em, nếu không có cô ta, anh… Sớm biết vậy ban đầu nên đẩy cô ta mạnh hơn, để cô ta chết đi mới tốt!”
Quý Hoài Kiến cau mày nói: “Cô đã làm gì Du Hạ?”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Chu An An có hơi hoảng loạn, biết mình nói sai, cô ta liền đẩy Quý Hoài Kiến ra: “Không có! Em chẳng làm gì cô ta cả, đều là người phụ nữ ti tiện ấy đáng đời! Là cô ta không màng liêm sỉ để gả cho anh họ em, bây giờ lại đến câu dẫn anh, em sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!”
Chu An An nói xong liền nhanh chóng chạy đi.
Quý Hoài Kiến đứng tại chỗ, tay buông thõng hai bên dần dần co lại thành nắm đấm.
……
Trên đường về, Nguyễn Du Hà dựa vào cửa xe, vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, thần sắc u ám, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Bùi Sam Sam mấy lần định mở miệng khuấy động không khí, đều bị Nguyễn Thầm ngăn lại.
Cứ để cô yên tĩnh một mình chút đi.
Cũng như những gì Nguyễn Du Hà nói với Quý Hoài Kiến, Chu Lãng không nợ cô, từ chối lời thỉnh cầu của cô cũng rất bình thường.
Cho dù cô không ngừng nói với bản thân rằng bản thân không thể cưỡng cầu, nhưng chung quy lý trí vẫn sẽ bị chôn vùi.
Gã cho chu lãng lâu như vậy. cô cũng biết rằng anh là một người máu lạnh vô tình đến tận xương tủy trước giờ chưa từng mong cầu gì quá xa vời.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất