Người ta vì tiền mà có thể bỏ qua mọi thứ, da mặt có coi là gì chứ?
Hàn Tử Kiện vỗ ngực nói: "Vừa rồi tôi đã chữa khỏi bệnh trên mặt của cô Tề, khiến cô ta mặt mày rạng rỡ. Nhiều năm nay, tôi luôn là bác sĩ riêng của cô Tề, cô Tề khá tín nhiệm tôi.”
Anh ta hoàn toàn không đề cập đến việc đã bị sa thải.
Khi người phụ nữ nghe điều này, trong lòng vui mừng.
Thứ nhất là đã xác nhận được Hàn Tử Kiện thực sự đã chữa khỏi bệnh cho Tề Vân Mỹ, thứ hai là cũng vì Hàn Tử Kiện là bác sĩ riêng của Tề Vân Mỹ nên chắc chắn có y thuật phi thường.
Ban đầu, bà ta vẫn rất không tin khi nghe thấy tin đồn rằng Tề Vân Mỹ trẻ ra mười tuổi, nhưng bây giờ cũng coi như đã tin rồi.
Người phụ nữ tháo khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt.
Hàn Tử Kiện thấy rõ ràng trên khuôn mặt của người phụ nữ đó đã đầy ắp dấu tích của tuổi tác, trông khoảng hơn năm mươi tuổi, hơn nữa còn có mấy nốt mụn vô cùng rõ ràng.
Đã già yếu tàn phai lại còn nổi mụn, điều này đối với phụ nữ mà nói là chuyện khó có thể chấp nhận được.
Người phụ nữ nói: "Xin chào, bác sĩ Hàn, tôi tên là Khương Lị, có chút chuyện cần sự giúp đỡ của cậu.”
Khương Lị?
Hàn Tử Kiện nhíu mày, cảm giác như đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, đột nhiên anh ta nhớ ra, kinh ngạc nói: “Bà chính là em gái của gia chủ nhà họ Khương?” Khương Lị khẽ mỉm cười: "Đúng vậy."
Nhà họ Khương là một trong ba đại gia tộc của thủ đô, danh tiếng ngang với nhà họ Đàm và nhà họ Triệu, thực lực hùng hậu, nhân tài đông đúc.
Khương Lị chính là em gái ruột của gia chủ hiện tại của nhà họ Khương.
Hàn Tử Kiện sao dám sơ suất? Vội vàng tránh đường, giơ tay mời người ta vào phòng khám.
"Ôi, tôi thật sự có mắt mà không biết Thái Sơn, bà Khương mời vào trong, đừng đứng ngoài cửa, có chuyện gì chúng ta vào trong nói.”
"Ừ, được.”
Khương Lị rõ ràng vô cùng lịch sự, khách khí.
Đây là thái độ chuẩn mực của bà ta.
Phía sau bà ta có hai vệ sĩ, với tướng tá đó, bọn họ phải cúi người mới có thể vào cửa, cơ bắp đó giống như cọc gỗ, rất đáng sợ.
Hàn Tử Kiện nuốt nước bọt, cũng không dám hành động liều lĩnh.
Sau khi ngồi đối mặt với Khương Lị, anh ta cười hỏi: "Không biết tôi có thể giúp được cho bà chuyện gì?”
Khương Lị chỉ vào mặt mình: "Tôi sao, chính là muốn loại bỏ mụn trên mặt, thuận tiện làm cho làn da của tôi mịn màng một chút, về phần trẻ ra mười tuổi, có thể làm được thì tốt, không làm được cũng không cưỡng cầu.”
Hàn Tử Kiện mỉm cười.
Chỉ chuyện này?
Dễ dàng!
Anh ta vẫn là có chút trình độ, dù sao cũng đã từng là bác sĩ riêng của Tề Vân Mỹ.
Hàn Tử Kiện nói: "Những chuyện này cứ giao cho tôi.”
Khương Lị rất vui vẻ: "Bác sĩ Hàn, chỉ cần cậu có thể giúp tôi loại bỏ mụn trên mặt, chi phí thì dễ nói, cậu muốn bao nhiêu tôi sẽ trả cho cậu bấy nhiêu.”
Hàn Tử Kiện vui đến mức sắp không thể khép nổi miệng rồi.
Anh ta cười tít mắt và nói: "Ôi, bà Khương quá khách khí rồi, tiền tài là vật ngoài thân, có thể chữa trị cho bà là vinh hạnh của tôi.”
Câu nói xã giao này nói ra dễ nghe hơn ai hết.
Tiếp theo, Hàn Tử Kiện tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện cho Khương Lị, sau đó tiến hành phân tích kỹ lưỡng khuôn mặt của bà ta và xử lý cẩn thận.
Mọi thứ trông có vẻ đều khá ổn.
Có điều, người thạo nghề vừa nhìn liền có thể nhìn ra Hàn Tử Kiện chỉ là đang giả bộ.
Chỉ là tác dụng phụ có chút lớn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất