Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)

 

Bên trong trang viên của nhà họ Triệu, Triệu Hải Nhân đang ở nhà xem TV cùng vợ Tề Vân Mỹ, vừa đút trái cây cho vợ vừa bóp chân cho vợ. 

Đừng thấy Triệu Hải Nhân có bao nhiêu nhân tình bên ngoài, mỗi nơi trên khắp đất nước đều có nhân tình, nhưng anh ta vẫn rất trung trinh với vợ mình. 

Dù ăn chơi trác táng ở ngoài bao nhiêu đi nữa nhưng ở nhà lại rất thật thà và có trách nhiệm. 

Có lẽ, chính là bởi vì ở nhà quá ngột ngạt, cho nên mới thường xuyên đi ra ngoài hưởng thụ. 

Chẳng còn cách nào khác, nóc nhà này thực sự là một con hổ cái, quá hung dữ. 

Đừng thấy Triệu Hải Nhân hay hung dữ với người khác, nhưng khi về nhà thì giống như một chú mèo con ngoan ngoãn, vợ nói một anh ta không dám nói hai, vợ bảo đi hướng Đông anh ta không dám đi hướng Tây. 

Sợ vợ điển hình. 

“Vợ ơi, bóp có thoải mái không?” Triệu Hải Nhân hỏi dò. 

“Ừm, cũng được.Tề Vân Mỹ lại đổi chân kia cho Triệu Hải Nhân bóp, tiếp tục tự ăn trái cây xem ti vi, giống như hoàng thái hậu ngày xưa. 

Cả cái nhà họ Triệu, ngoại trừ gia chủ ra, Tề Vân Mỹ về cơ bản không thèm để ai vào mắt cả. 

Một là vì tính tình nóng nảy, hai là vì năng lực xuất chúng của cô ta. 

Địa vị hiện tại của nhà họ Triệu không thể tách rời Tề Vân Mỹ. 

Bao nhiêu lần Triệu Hải Nhân đối mặt với thất bại, chính Tề Vân Mỹ đã mạnh mẽ đảo ngược nó, bao nhiêu dự án lớn của nhà họ Triệu không thể xử lý, chính Tề Vân Mỹ đã đưa ra đề xuất để giải quyết chúng. 

Tề Vân Mỹ là “bộ não” không thể thiếu của nhà họ Triệu. 

Đó là lý do tại sao cô ta lại có một vị trí tôn quý như vậy ở nhà. 

Lúc này, điện thoại di động của Triệu Hải Nhân vang lên, sau khi được sự cho phép của vợ, anh ta mới bắt máy. 

Vừa kết nối xong, liền nghe thấy đầu bên kia điện thoại tiếng nói sốt ruột và hoảng loạn của cấp dưới: “Phó chủ tịch, không ổn rồi, cô Triệu Dung đã xảy ra chuyện, cô ấy bị bắt đi rồi!” 

“Gì?!” 

Triệu Hải Nhân sửng sốt. 

Không phải đã sắp xếp một đống người bảo vệ sao? Làm thế nào có thể xảy ra chuyện bị bắt cóc? 

Sau khi nghe tường thuật chi tiết, Triệu Hải Nhân nóng lòng như kiến bò trên chảo, không biết phải làm sao, cả gia đình anh ta yêu thương nhất chính là cô em gái này. 

Nếu có chuyện gì xảy ra với Triệu Dung, anh ta biết sống như thế nào đây? 

“Cái tên khốn kiếp Giang Nghĩa này, đúng là vô dụng, rác rưởi, quá rác rưởi!” 

Tề Vân Mỹ liếc anh ta một cái: “Lúc này anh nóng nảy thì có ích lợi gì? Sao không mau liên lạc với cảnh sát, huy động hết mọi lực lượng để tìm ra bắt cóc bọn bắt cóc. 

Mọi chuyện tới nước này rồi thì chỉ có thể như vậy. 

Vấn đề là, tên cướp này đến không phải vì tiền, mà là muốn chết cùng với Triệu Dung. 

Nên là cho dù tìm được người thì có tác dụng gì? Có thể cứu được người không? 

Triệu Hải Nhân thở dài thườn thượt, nhưng vẫn làm theo lời vợ. 

Cùng lúc đó. 

Quách Hướng Mẫn đã lái xe chở theo Triệu Dung với tốc độ cực nhanh. 

Thấy cảnh vật xung quanh liên tục thay đổi, cây cối ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, Triệu Dung rất sợ hãi. 

Cô ấy sợ hãi nhìn Quách Hướng Mẫn, giọng điệu sợ sệt hỏi: “Hướng Mẫn, chị chở tôi đi đâu?” 

eyJpdiI6IjZVUlQzdzhUdTlTYWxPaVUxQzVvTEE9PSIsInZhbHVlIjoiN1pwVXNsMVd2bWZQZmxwYUltV1B6Vmp3QVVWWnVPSlJpVlB6dVdsYXJqblhTdUxrOVQzRFFGSjdpc2w0bURJWnZ2V3lNRzhXeEd5Z0tZY1A1Q29VM1VlVWppTytDZ0JjcEptNUlHZlRlWWFvdXpEU3NSUzJoZ2J4QlF2OFdJd29YVWxHQjNraGdVWDluVEN3NzlJWVZ4V2pZUHNiUHdnY2NnK2RGQStla1grdXNzWm1mTjk3bEZQeWp6dExobFUxWnc2R2xiMmk4ckZoZGx6UDZJRE5cL3YzQm8xc2tLVVUxdE1za05aaVYweitlQmY1MU9pU1FFXC9qM000VCs2T3B3IiwibWFjIjoiZDBlMDYyMmMzZDNiZDRkZTAxNzEwNDE5MGFkZGFjMWRmZjZmODIyNzhhNDdhYjIyMjViZTM3OGU3NjA1M2FkZiJ9
eyJpdiI6ImNHMlNCZWlwMlRRZjBGajhNNzZzc0E9PSIsInZhbHVlIjoiQTNvSmRsVjZkUGZoc0tXaFRUamJvcUsrUnc1a2U4Q0pxWTBiOGhpSGR1T2hVelBWSDVrRHVlQkxsNU4rZzhKTjdYVWZrcXh4VGRaeDZmaXk0YXVudGZzeDZTcWVzV2hvcEpCYW9RR01XOEloQTZhVWF3ZTBGXC9cL3RcL2UrRTV5QkFibWM4cDJcL3pxUEIwNGhuTTZxSkU3OU54ZGpnZFo0VGlzem1GUktJWEdNTVdyWkQ0WUFiekxJRmNIeTRcL0VDMVppYU16MjNFV2pQOFRBVE9KeHdcLzRNcjM2WkdwUXNtNFpGOVVOS0JoMGpIQm5EYm5jM1Nrc3VXa3hodmEwREg3QUhnbVpGMGhDbmZhcnVXaEZ5N08xZkoxKzBmV0gzWDQwS0FaM3ExMlJmaUVRV3hqMXhya1FxSEhSOWlCSzBtWUtlejhMTlZNNU1ZaXhaNU1EWWZ3VXlvZXU0V3cxdmRRa0poRDhLTGZFQlVsNWlRTGlVXC9DNUlFNVdCNW9tWjlYMVRVOG9BaTd2VTFBTkpjYWtLYnRvM2c9PSIsIm1hYyI6IjIwMjJlOTU3Yjk4NGZjMjQyODMxZTZhMTAzZTJmOTRjMzBjN2E1ZTI3NWY1Zjc0N2FjMWMyMjE0ZTI2MzIwMDIifQ==

Sắc mặt Quách Hướng Mẫn khẽ biến, có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền vui vẻ lại: “Em không nhớ cũng không sao, để tôi nhắc cho em nhớ. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là bên bờ sông Lạc Vân, lúc đó em mặc một chiếc váy trắng đứng bên bờ sông, ánh hoàng hôn buông xuống, đáp lên người em, đẹp như một nàng tiên giáng trần.”

Ads
';
Advertisement