Giang Nghĩa bất giác di chuyển tầm mắt rời khỏi tấm rèm vải.
Một giây, hai giây, ba giây.
Đợi sau khi anh hoàn toàn tỉnh táo rồi lại thả ánh mắt nhìn về phía tấm rèm.
Dáng vẻ thướt tha mềm mại ấy, ở trong mắt Giang Nghĩa cũng chỉ như múa rối bóng, sẽ không khiến anh dấy lên chút dục vọng nào nữa.
Bốn mươi phút sau, cuối cùng Triệu Dung cũng đã tắm xong.
Giang Nghĩa cũng không biết tại sao phụ nữ lại tắm lâu như thế, mình đi tắm cũng chỉ mất 5 phút, nhiều lắm thì cũng chưa tới 10 phút.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, hình như là lúc vợ mình Đinh Thu Huyền đi tắm cũng phải hơn ba mươi phút trở lên.
Phụ nữ ai cũng cẩn thận nhỉ?
Lúc Giang Nghĩa đang suy nghĩ lung tung, tấm rèm được kéo ra, sau đó liền lộ ra một cô gái đáng yêu thơm ngát.
Triệu Dung vẫn chưa mặc quần áo!
Bởi vì tắm quá lâu nên cô ta đã quên mất Giang Nghĩa còn đang ngồi ở cửa.
Sau khi tắm xong, vẫn giống như thường ngày, cô ta theo bản năng vén tắm rèm lên chuẩn bị đi ra ngoài. Kết quả thân thể hoàn toàn lộ trước mặt Giang Nghĩa, bị người ta nhìn hết không chừa thứ gì.
"A!"
Triệu Dung hét to một tiếng, nhanh chóng quay lại tấm rèm, từ bóng dáng vội vã ấy cũng có thể thấy được Triệu Dung vừa xấu hổ vừa căng thẳng.
Giang Nghĩa cũng giật mình kêu tiếng.
Anh căn bản không ngờ sự việc lại xảy ra theo cách đó.
Lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân cộc cộc, một nhóm vệ sĩ đi đến cửa.
“Cô chủ, cô không sao chứ?”
Lúc này, Triệu Dung mới hơi bình tĩnh lại, cô ta lớn tiếng nói: “Không có chuyện gì đâu, lúc nãy... bị trượt một phát, không có chuyện gì đâu.” “Vậy à, vậy chúng tôi đi xuống trước đây, có chuyện gì thì cô cứ dặn dò.”
“Ừ, các người đi xuống đi.
Đuổi vệ sĩ đi, Triệu Dung lau sạch người, mặc quần áo tử tế, sau đó mới mở tấm rèm bước ra. Nhìn gương mặt của cô ta nóng hổi đỏ bừng, thậm chí còn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên nhìn Giang Nghĩa.
Cô ta cúi đầu bước nhanh qua người Giang Nghĩa, giống như một bé thỏ trắng nhanh nhẹn nhảy lên giường dùng chăn che kín đầu.
Giang Nghĩa hít thở sâu, cười khổ lắc đầu.
Anh đi vào trong phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
“Đừng có gói mình ở trong chăn mà ngủ, làm vậy sẽ không thoải mái” Giang Nghĩa nói.
Lúc này, Triệu Dung mới nhô cái đầu nhỏ từ trong chăn ra, lặng lẽ nhìn thoáng qua Giang Nghĩa, chu mỏ nói: “Tôi... tôi muốn đi ngủ.”
"Ùm."
Giang Nghĩa mở đèn bàn lên, tắt đèn phòng đi, yên vị ngồi trên ghế salon mà nhìn Triệu Dung.
Triệu Dung tò mò hỏi: “Anh không ngủ hả?”
Giang Nghĩa trả lời: “Tôi ngủ rồi thì ai bảo vệ cô đây?”
“Nhưng như vậy sức khỏe anh có chịu nổi không?”
“Không cần phải lo lắng cho tôi, tôi chỉ cần nhắm mắt một chút là được rồi. Lúc ở biên giới phía tây tình huống còn ác liệt hơn so với chuyện này, không sao đâu.”
Nói như vậy, Triệu Dung lại không biết nên nói cái gì.
Cô ta nhắm mắt đi ngủ.
Vừa vui vẻ lại yên tâm.
Có Giang Nghĩa bảo vệ cho cô ta, cô ta cảm thấy mình vô cùng an toàn, sẽ không gặp phải bất cứ tổn thương nào.
Nếu như cả đời có thể như thế này thì tốt biết mấy.
Nếu như lại tham lam một chút, Giang Nghĩa có thể leo lên giường ôm cô ta đi ngủ, vậy thì tốt hơn nhiều.
Cứ như vậy, Giang Nghĩa và Triệu Dung sống chung với nhau hai ngày, từng giây từng phút đều ở bên cạnh nhau, một tấc cũng không rời, ngay cả tắm rửa đi vệ sinh Giang Nghĩa cũng phải đảm bảo Triệu Dung trong nhà vệ sinh nằm trong tầm mắt mình.
ما
Triệu Dung không hề có chút bất mãn gì với một cuộc sống như thế, ngược lại còn cảm thấy khá vui vẻ.
Cuối cùng, ngày thứ ba cũng đến.
Ngày hôm nay, Triệu Dung cần phải đi gặp một chuyên gia thiết kế nước ngoài, thoải mái nói về suy nghĩ thiết kế của mình. Cô ta vừa hi vọng có thể thu hoạch được nhiều kinh nghiệm và kiến thức từ người chuyên gia thiết kế ấy, mặt khác cũng muốn mở rộng nhãn hiệu của cô ta.
Cả quá trình, Giang Nghĩa đều theo sát phía sau, Triệu Dung chạy chiếc Rolls-Royce đến công ty.
Ngày hôm nay cả hội trường đều được giám sát toàn diện, không có bất cứ người ngoài nào được phép vào trong, cho dù những nhân viên cũ, người quen cũ, tất cả đều được kiểm tra cẩn thận một lượt, trên người không có bất cứ vật phẩm gì nguy hiểm.
Nhưng lúc Triệu Dung đến hiện trường thì có người lặng lẽ đưa cho Giang Nghĩa một lá thư, nhỏ giọng nói: “Anh Giang, lá thư này được phát hiện vào sáng là trong phòng làm việc của giám đốc Triệu, mời anh xem.”
Giang Nghĩa mở lá thư ra và đọc nó cùng Triệu Dung.
Chỉ nhìn thấy trên lá thư có viết một hàng chữ: Dung, hôm nay chính là ngày mà anh và em ở bên nhau, anh bằng lòng cùng em hóa thành một đốm lửa, sinh mạng và linh hồn kết hợp với nhau, đời đời kiếp kiếp mãi mãi không chia lìa.
Sắc mặt của Triệu Dung liên tục thay đổi.
Hiển nhiên là thông qua nội dung của bức thư, tên biến thái ấy chuẩn bị ngày hôm nay ra tay giết người.
Hơn nữa, phương thức giết người có thể là... phóng hỏa.
Giang Nghĩa lập tức thông báo cho cấp dưới của mình chuẩn bị kỹ thiết bị chữa cháy, khắp các nơi trong tòa nhà đều đã được sắp xếp lính
cứu hỏa, đồng thời còn đã giám sát mọi ngóc ngách ở công ty, bất cứ nơi nào cũng phải được giám sát cẩn thận, cấm mang theo các vật dụng có thể phóng hỏa.
Que diêm, bật lửa đều không được mang vào công ty.
Thậm chí là Giang Nghĩa đã sắp xếp lịch trình của Triệu Dung trong ngày hôm nay, tất cả được sắp xếp xong xuôi, những hoạt động dư thừa khác đều bị hủy bỏ, trực tiếp gặp và trò chuyện với chuyên gia thiết kế Jerry.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất