Cuối cùng dàn khách mời ai cũng có súp để ăn.
Súp hải sản tuy dùng nguyên liệu chính có từ ngày hôm qua, thịt chất không bị bỡ, không còn độ tươi nhưng ăn vẫn ngon, đậm đà nước súp.
Phải công nhận tay nghề của Diệp Kiều rất tốt. Không biết trước khi xuyên không cậu ta làm nghề gì nhỉ?
Sau khi liên tục nghe được tiếng lòng của Diệp Kiều, đa số suy nghĩ là cắn CP khiến đương sự giận sôi máu, họ vẫn lọc ra được vài tin hữu dụng.
Diệp Kiều không phải Diệp Kiều.
Biết thì biết là vậy, nhưng bọn họ đã ghét Diệp Kiều lâu rồi, nhất thời không biết đối xử với cậu theo kiểu nào.
Bảy người vây quanh cái bàn hình chữ nhật trong phòng bếp dùng bữa, Tống Phục Hưng mặt dày bưng bát ngồi xuống kế bên Diệp Kiều. Năm người Bạch Thiên Thần không dễ chọc, gã không dám lợi dụng độ nổi tiếng của họ để nâng tầm.
Diệp Kiều không thích gã, thái độ lãnh đạm, gã muốn chọc cậu nổi giận, quậy tanh bành chỗ này, rồi đắp nặn hình tượng nạn nhân bị cậu hút người qua đường thành fans.
Người mẫu như Tống Phục Hưng không nổi tiếng bằng diễn viên, Idol, ca sĩ, cơ hội tham gia tiết mục để tăng độ phủ sóng cũng ít. Cho nên không lợi dụng người khác làm bàn đạp thì khó mà hot lên.
"Bé Kiều, em nghĩ tổ chương trình hôm nay sẽ bắt chúng ta làm gì ha?"
Diệp Kiều trợn mắt: "Sao tôi biết được? Chẳng lẽ chương trình này có kịch bản sẵn sao ạ?"
Ăn mà cũng không yên với thằng chả.
Tống Phục Hưng bị đạo diễn nhìn chằm chằm, cười xòa: "...Không có."
Gã lại đổi đề tài: "Ngày cuối cùng rồi sao tụi mình không trao đổi thông tin liên lạc nhỉ?"
Diệp Kiều nhún vai: "Tôi không có điện thoại ạ."
Tống Phục Hưng đáng thương nhìn về phía ống kính: "Anh thấy em lúc sớm còn dùng di động để tra công thức nấu súp mà..."
Năm người vừa ăn vừa chú ý quan sát.
Diệp Kiều bị dây dưa sắp nổi bão: "Tôi mượn của anh quay phim!"
Nhờ đọc suy nghĩ của Diệp Kiều mà Cố Thiên Lí tránh một kiếp vì em làm cha thằng bé, cậu ta lên tiếng: "Trong lúc ghi hình không được sử dụng điện thoại, anh không biết hả?" Nếu được sử dụng điện thoại họ đã tra cứu cách bắt hải sản chứ không đợi người khác hướng dẫn rồi thua một vố.
"..."
Diệp Kiều đưa mắt nhìn Cố Thiên Lí.
Ba sấp nhỏ à, cậu ngầu lắm!
Cố Thiên Lí: "..." Biết vậy không lắm miệng!
Tống Phục Hưng miễn cưỡng cười cười, kéo ghế ra bưng tô đứng lên: "Anh ăn no rồi, ra ngoài chờ mọi người trước-"
"A!"
Két!
Không biết trượt chân hay là bị vấp, tay cầm bát súp của Tống Phục Hưng không chắc, non nửa tô nước súp cứ như vậy mà nghiêng đổ hết lên người ngồi bên cạnh.
Mà người ngồi cạnh, chính xác là Diệp Kiều.
"Cẩn thận!"
Choang!
Cái bát sứ rơi từ trên cao xuống vỡ tan tành.
Diệp Kiều xuyên qua ngày đầu tiên đã bị tạt nước lèo thúi quắc, xuyên qua ngày thứ hai bị tạt nước súp sền sệt.
Diệp Kiều ngơ ngác luôn.
Nửa bên trái người bị tưới ướt đẫm, nước súp ấm nóng từ trong nồi vừa mới múc ra, nhiệt độ không thấp, làm cổ và làn da dưới áo thun đỏ rần lên.
Nhìn có chút tội nghiệp.
"A! Anh xin lỗi!"
Tống Phục Hưng hoảng hốt luống cuống lấy khăn tay từ trong áo ra, muốn lau mặt cho cậu.
Lạc Tinh Thần đã trước gã một bước kéo cánh tay Diệp Kiều đi thẳng vào bếp, mở ra vòi nước. Bát súp đó độ ấm so với canh thông thường nhiệt độ cao hơn nhiều.
May mà Diệp Kiều đã đổi cách ăn mặc phong phanh lộ da lộ thịt, bằng không bỏng càng nặng.
Lạc Tinh Thần phức tạp nhìn: "Cậu không tránh là vì tôi ngồi ở đằng sau đúng không?"
Diệp Kiều im lặng.
Anh hiểu rõ.
...Ủa ảnh nghĩ vậy hả ta?
Có phải đâu, mình đang suy nghĩ cách tố giác ông Hưng á.
"..." Nghĩ Diệp Kiều cao thượng, đầu óc anh đúng là dính cát rồi.
Nhưng nếu cậu né thì người lãnh trọn tô súp nóng hôi hổi đó sẽ thành Lạc Tinh Thần.
Không chỉ cậu, anh cũng không nghĩ là Tống Phục Hưng dám ở trước màn ảnh bày trò vô ý.
Thất sách quá mà.
Lạc Tinh Thần đưa cho Diệp Kiều khăn lạnh để cậu lau tạm: "Để tôi kêu đạo diễn mời bác sĩ đến cho cậu."
"Không cần đâu anh."
Lỡ đạo diễn mượn cớ này đuổi mình ra khỏi hoạt động thu hình buổi chiều thì sao đu CP được!
Tuyệt đối không được!
Có què cũng phải đu!
"..." Cái nghị lực phi thường này nên áp dụng vào cái gì đứng đắn hơn giùm cái!
Lạc Tinh Thần cũng đến lạy Diệp Kiều, bực bội đoạt lấy khăn, dùng sức chà xát khuôn mặt non mịn của cậu: "Câm miệng!"
Lúc nào rồi còn nghĩ tới chuyện ghép đôi!
"A!...Ư, anh, anh, nhẹ tay thôi!"
Làn da đang mẫn cảm đột ngột tiếp xúc với cái lạnh, Diệp Kiều giật bắn, mi mắt cùng run, hơi ngước lên phán xét nhìn Lạc Tinh Thần.
Giờ mới để ý, ảnh mang giày độn ha gì mà cao vậy ta??
Đứng cạnh anh Thần to ảnh xinh yêu bé nhỏ lắm mừ...
Lạc Tinh Thần hung tợn, ghì chặt bả vai Diệp Kiều xoay người ta lại, đè cậu vào bồn nước, mạnh tay cọ mái tóc cậu rối bù xù lên: "Cho cậu đau chết luôn!"
Diệp Kiều ủy khuất: "A! Đau mờ...!"
Yamete*!
Để anh Thiên Thần thấy rồi đánh ghen nhầm thì sao!
*Tiếng Nhật, có nghĩa là đừng mà, dừng lại
"..."
Bạch Thiên Thần vừa mới chạy tới thì nghe những câu này, cũng muốn xắn tay áo giúp Lạc Tinh Thần một tay.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất