Binh vương trở thành ông bố bỉm sữa – Lâm Côn – Truyện full tác giả: Hài chút thôi

Chương 216: Cảnh sát giao thông giả (2)

 

Cục diện tanh mùi máu, tiếp theo lại là thảm không nỡ nhìn, đối với chỉ huy Lâm trên chiến trường từng chém giết vô số kẻ ác, năm người mặc quần áo cảnh sát giao thông trước mắt này quả thật còn không bằng bắp cải.

 

Năm cảnh sát giao thông còn sót lại rất nhanh lại nhằm vào chi huy Lâm, chỉ tiếc điểm xuất phát của bọn họ là tàn nhẫn, mỗi một người giống như hung trừ ác muốn xé chỉ huy Lâm ra thành tám khúc, kết quả lại là thảm không có cách nào hình dung.

 

Lâm Côn chẳng qua là đấm ra một quyền, cảnh sát giao thông xông lên đầu tiên còn không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy trước mắt có ảo ảnh lóe lên, một nắm đấm lớn như vậy lại bao phủ tầm mắt của anh ta. Ngay sau đó chỗ sống mũi bị gãy truyền đến đau đớn, theo một tiếng răng rắc, trong nháy mắt thế giới của anh ta lại tối đen... Tiếng kêu thảm thiết như vang vọng ở trong bầu trời đêm vô tận, âm thanh chói tai dường như muốn kéo cả sao rơi xuống.

 

Bốn cảnh sát giao thông còn lại hình như nhận định phải làm cho Lâm Côn nằm xuống, còn nhận định ngày hôm nay không xé Lâm Côn ra thành tám khúc thì không được. Bọn họ bị phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng không suy nghĩ nổi, người ta có thể dễ dàng làm cho đồng bọn của bọn họ nằm xuống, bọn họ chỉ là có thêm mấy người xông lên thì có ích lợi gì?

 

Tiếng kêu đau đớn tê tâm liệt phổi lại vang lên, xông vào đêm khuya tối đen như mực, hình như cũng khiến cho ánh trăng chiếu xuống bị dao động không ngừng, đồ trong tay của bốn cảnh sát giao thông đều rơi xuống đất. Lúc này đừng nói bọn họ cầm chính là dao và gậy cảnh sát, cho dù bọn họ có cầm súng và đại bát cũng không có tác dụng, chỉ huy Lâm của chúng ta đã tức giận, bọn họ lập tức nằm ở trên mặt đất kêu lên thảm thiết tới ngay cả cha mẹ cũng không hay biết.

 

Xung quanh có mấy tài xế cũng bị cản lại cùng với mấy người vừa đi ngang qua đều dừng lại nhìn tới choáng váng, loại cục diện một người đánh cho một đám người nằm xuống như vậy vốn đã không thấy nhiều, huống gì là một người đánh ngã một đám cảnh sát giao thông. Ở trong nước đây tuyệt đối là cảnh tượng mà người bình thường không dám tưởng tượng.

 

Đêm dài đằng đẵng, ánh đèn lập lòe...

 

Lâm Côn cũng không có vào xe chạy trốn giống những người xung quanh tưởng tượng, mà anh không chút hoang mang đứng dưới ánh đèn đường, đốt điếu thuốc ngậm lên môi, sau đó móc điện thoại ra gọi trung tâm cấp cứu 120. Trên mặt đất có hai cảnh sát giao thông bị thương rất nghiêm trọng, đặc biệt là người bị Hải Đông Thanh xé rách da đầu, nếu như không cứu chữa đúng lúc thì rất có khả năng sẽ bị mất mạng, dạy dỗ thì dạy dỗ, nếu như xảy ra mất mạng người sẽ không tốt.

 

Xe cấp cứu 120 rất nhanh đã chạy tới, nhìn thấy được cảnh sát giao thông nằm ngổn ngang trên đất, bác sĩ và y tá đều bị hù dọa tới tái mặt. Tâm tình của bọn họ cũng giống như những người xung quanh, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng gặp người nào lại dám hành hung quan chức như thế.

 

Cũng không biết là ai báo cảnh sát, xe cấp cứu 120 mới vừa đi không bao lâu, xe cảnh sát lại rú còi chạy đến, Lâm Côn vẫn rất bình tĩnh đứng dưới ánh đèn đường hút thuốc, cảnh sát từ bốn phía xông lên mà anh vẫn nhếch miệng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

 

Hai người cảnh sát đi tới có thái độ rất tốt, nếu như cảnh sát bình thường nhận được báo cáo về chuyện đánh cảnh sát giao thông này, nhất định sẽ bao che khuyết điểm nổi giận, hai người cảnh sát này chẳng qua chỉ khẽ nhíu mày, đen mặt lại hỏi Lâm Côn nói: “Vừa rồi có người báo cảnh sát là anh đánh cảnh sát giao thông đúng không?”

 

Lâm Côn bình tĩnh phun ra một làn khói thuốc, cười nói: “Là tôi.”

 

Chân mày của hai cảnh sát nhíu chặt hơn, trên mặt cũng càng đen hơn. “Cười cái gì mà cười, anh có biết anh làm như vậy là phạm vào tội nặng, bị xử phạt ngồi tù sợ rằng cũng đã là nhẹ rồi, anh nhanh đi theo chúng tôi một chuyến!”

 

Lâm Côn toét miệng cười, vẫn rất bình tĩnh nói: “Thật ngại quá, tôi không có thời gian, tối nay tôi ra ngoài hóng mát giải sầu, không phải là vào cục cảnh sát của các người làm khách. Hôm nào nếu như tôi muốn đi làm khách, tôi sẽ thông báo cho cảnh ty Trương Thiên Chính của các người chuẩn bị chút trà ngon cho tôi.”

 

Điên rồi, thật đúng là ngông cuồng, khi Lâm Côn nói những lời này rất tự nhiên, chỉ dựa vào quan hệ giữa anh và Trương Thiên Chính, buổi tối ngày hôm nay anh gặp chút chuyện thế nào cũng không tính là chuyện lớn, hơn nữa người ta vẫn có quan hệ với trong tỉnh.

 

Chẳng qua là người bình thường không biết tầng quan hệ lợi hại này, hai cảnh sát trước mắt cũng vậy. Trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Côn đầy nghi ngờ, đương nhiên bọn họ biết Trương Thiên Chính là ai, nơi này đúng lúc là khu vực trung tâm thành phố. Cho dù không phải là trung tâm thành phố, làm cảnh sát nhân dân, nếu như ngay cả cảnh sát trưởng lớn nhất của thành phố Trung Cảng lúc này là ai cũng không biết, vậy sau này cũng không cần lăn lộn nữa.

 

Nghi ngờ thì nghi ngờ, hai cảnh sát do dự, liếc mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không biết phải làm gì, Lâm Côn không kiên nhẫn nói: “Được rồi, bây giờ đã hơn nửa đêm, tôi cũng không dây dưa cùng các người nữa, tôi muốn về nhà ngủ, chuyện tối nay rốt cuộc ai đúng ai sai, các người có thể đi về xem lại băng ghi hình.” Anh nói xong, trên vai mang theo Hải Đông Thanh lại muốn đi về phía chiếc xe Jetta cũ.

 

“Khoan đã!” Hai cảnh sát đồng thời kêu: “Anh nói biết cục trưởng Trương chúng tôi thì đúng là biết cục trưởng Trương sao? Anh vẫn nên theo chúng tôi về trong cục một chuyến đã, nếu anh thật sự quen biết với cục trưởng Trương của chúng tôi, đến lúc đó lại nói sau.”

 

Lâm Côn quay đầu lại, khóe miệng cười lạnh, tối nay anh vốn đã không có ấn tượng tốt với mấy quan chức cảnh sát rồi, nếu như hai người cảnh sát này dám cứng rắn ở trước mặt anh, anh không ngần ngại cho thêm hai người nằm xuống.

 

Chỉ là một ánh mắt lạnh lùng lại khiến cho hai cảnh sát cảm giác được một hơi lạnh thấu xương, hai người đồng thời rùng mình một cái, tay không tự chủ được đưa về phía nơi cất khẩu súng lục.

 

“A...” Lâm Côn cười lạnh một tiếng, nói: “Không muốn ngón tay của các người bị phế bỏ thì thành thật cho tôi.”

 

Đám người xung quanh vốn định tản đi, nhưng lúc này bọn họ lập tức lại phát hiện có cục diện mới sắp xuất hiện, một người dám đánh ngã một đám quan chức cảnh sát đã xem như là hiếm gặp, nếu như liên tiếp đánh ngã hai nhóm quan chức cảnh sát, cả đời này có thể nhìn thấy được cảnh tượng như vậy cũng xem như là một trải nghiệm lớn.

 

Hai người cảnh sát đều sửng sốt, động tác trên tay lập tức ngừng lại không dám hành động lỗ mãng, trong ánh mắt bọn họ tràn ngập sợ hãi nhìn Lâm Côn, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ vì cảm giác sợ hãi một luồng sát khí đang tới gần làm bọn họ hoàn toàn bị chấn áp rồi, sát khí này khiến bọn họ cảm giác giống như cái chết đang tới gần.

 

Bọn họ giằng co khoảng hai giây, phía xa đột nhiên lại có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, trên mặt của hai cảnh sát lập tức giãn ra, ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn cũng trở nên tràn ngập tính xâm lược, hình như thoáng cái lại có sức mạnh.

 

Hai chiếc xe cảnh sát đi tới, người trên xe bước xuống. Dẫn đầu chính là một nữ cảnh sát xinh đẹp, cô đi đôi giày cao gót màu đen, toàn thân trên dưới có vẻ lạnh lùng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

 

Cô vừa từ trên xe bước xuống, hai cảnh sát vừa rồi lập tức lại cung kính kêu lên: “Đội trưởng Thẩm!”

 

Thẩm Mạn nhìn bọn họ gật đầu, dò hỏi: “Có chuyện gì vậy?” Khi cô nói xong mới nhìn về phía Lâm Côn, cảm xúc trên mặt của cô đầu tiên là hơi giật mình sau đó lập tức bình tĩnh trở lại, Lâm Côn lại là dáng vẻ vô lại nhìn cô, trong lòng thầm nói cô chơi trò người xa lạ với tôi à.

 

Hai cảnh sát báo cáo: “Đội trưởng Thẩm, vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại báo cảnh sát, nói bên này xảy ra chuyện đánh nhau nghiêm trọng, có người đánh cho tám người anh em bên đội cảnh sát giao thông chúng ta bị trọng thương.”

 

“Ừ.” Thẩm Mạn ung dung bình tĩnh gật đầu, dáng vẻ phong độ, sau đó lại hỏi: “Vậy tám cảnh sát giao thông bây giờ ở đâu?”

 

“Chuyện này...” Hai cảnh sát ấp úng nói không nên lời.

 

Thẩm Mạn nói: “Các người làm việc như vậy là không được, cái gì cũng phải chú ý tới chứng cứ, các người chẳng qua là nhận được điện thoại báo cảnh sát, không có xác định được tình hình lại tới bắt người, nếu như chẳng may là bắt nhầm vậy ai chịu trách nhiệm đây?”

 

Hai cảnh sát đều không nói, cúi đầu.

 

Thẩm Mạn nói: “Tôi lại nhận được điện thoại báo cảnh sát, có một đám người gần đây luôn giả mạo cảnh sát giao thông ban đêm đi ra lừa gạt tiền của mọi người.”

 

Hai cảnh sát sửng sốt, mấy người đứng xem xung quanh cũng sửng sốt, bọn họ mới nghe qua tin tức này lần đầu, gần đây cũng có người dám giả danh cảnh sát để lừa gạt tiền, thật sự là sống không có việc gì đi tìm kích thích sao?

 

Lúc này Thẩm Mạn mới lại nhìn về phía Lâm Côn, sử dụng một loại câu hỏi mang tính lễ phép: “Mới vừa rồi là anh đánh người sao?”

 

Lâm Côn có ý định đùa giỡn với nữ cảnh sát Thẩm của chúng ta nên vô lại mỉm cười và nói: “Không phải là tôi đánh thì chẳng lẽ là cảnh sát Thẩm đánh sao?”

 

Lời này vừa nói ra, người ở đây đều cảm giác quan hệ của hai người không bình thường, đặc biệt là trên mặt Lâm Côn rất thản nhiên, khi nhìn về phía Thẩm Mạn lại đầy vẻ mờ ám.

 

Thẩm Mạn khẽ nhíu mày, lên tiếng nói: “Làm phiền anh nghiêm túc trả lời vấn đề, đây là làm theo trình tự pháp luật, không nói chuyện tình cảm riêng tư.” Thẩm Mạn vừa nói hết lời, mặt cũng lập tức đỏ lên, trên thực tế cô muốn nói không nói chuyện cảm xúc tình người gì đó, cũng mặc kệ là tình cảm hay gì, nghe vào trong tai của người khác bao giờ cũng có ý mập mờ.

 

“Được rồi.” Lâm Côn làm ra vẻ mặt vô tội nói: “Người là do tôi đánh, bọn họ không nói đạo lý, cầm một cái thiết bị kiểm tra nồng độ cồn chua loét lại bảo tôi thổi, tôi không thổi còn không được, con người tôi thế nào cô cũng hiểu, không ưa nhất loại ỷ thế hiếp người này, bọn họ đã bắt nạt đến trên đầu của tôi, cho nên tôi lại...”

 

Vẻ mặt Thẩm Mạn nghiêm túc ngắt lời nói: “Bọn họ ở đâu rồi?”

 

Lâm Côn nói: “Tôi gọi 120 đưa đi rồi.”

 

Thẩm Mạn nói: “Cụ thể là bệnh viện nào?”

 

Lâm Côn toét miệng cười, nói: “Đồng chí Thẩm, cô cứ bộ dạng dửng dưng như vậy thì tôi khẳng định sẽ không nói cho cô biết, nếu như bây giờ cô cười với tôi một cái, tôi không chỉ nói cho cô biết, còn đích thân đưa cô qua đó nữa.”

 

“Anh...” Thẩm Mạn tức giận, cô bị người trước mắt này làm cho tức giận không nói lên lời, nếu không có người khác ở đây, cô thật sự hận không thể xông lên đánh bẹp tên lưu manh thối tha này một trận, cho dù cô cũng biết mình đánh không lại anh, nhưng không ngăn cản được cô có ý định muốn đánh người.

 

Ở trước mặt cấp dưới, bình thường người ta bao giờ cũng phải cho mấy phần mặt mũi, Lâm Côn chẳng qua chỉ nói như vậy chứ thật không chờ Thẩm Mạn cười với anh mới nói ra vị trí của mấy cảnh sát giao thông này. Vừa rồi anh gọi điện thoại cho 120, anh chỉ cần gọi lại vào dãy số đó sẽ có thể biết được cụ thể là bệnh viện nào.

 

Thẩm Mạn dẫn đám người đi tới bệnh viện trung tâm thành phố, Lâm Côn cũng lái chiếc Jetta cũ theo ở phía sau, trong lòng Lâm Côn rất nghi ngờ, anh không chắc mấy người cảnh sát giao thông này có thật sự là kẻ giả mạo hay là Thẩm Mạn giúp anh nên mới nói như vậy. Thẩm Mạn vừa xuống xe, hình như còn chưa thấy anh đã nói như vậy, chắc là kẻ phạm tội thật sự…

eyJpdiI6InQ3SUxJK1wvY2NmNEZNVkdUOXorNkFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjdXSHRuTGJHZEVOMllKejVQTnFvXC9uK1BNQjRpdGFzRjh1WDJTWTFGVzRrNWVBYWNKTHIxZjhmYXl2bUdGcnUzbWtXNHRkZzNtZ1JVSFRQTUI1Sm1TWElqQ0hnZVBcL2hUNHhMRDQyMGJZM3M9IiwibWFjIjoiMmQyZjFmOTcyMDRiNWM2MDQ2MjY1NDAzMGRlYjM2NjA1YmI0MDM5M2ZhZTMxNjk5ZWM2OTA2ZmJjYzEyZjdjYSJ9
eyJpdiI6IlRkenZLVmxHajFwdWhvSWthTnp5emc9PSIsInZhbHVlIjoiaHhTWERYelA4eUdEdXg2cTcza281dWxMb3RSWnM1Wng2XC82dXg3N1lFRU5GeFwvY1M0SUtOWW05RDhHQ1wvN1ZURGRzMHQ4dlJ1QlBqd3ZOVFwvVVE2bHNnPT0iLCJtYWMiOiIxODhjZjNkMzJmYTk1Njg5MGI0ZjUyN2ExNDQ5OWQ4NmE3YzFmZjU2ZTVhMDRkZWQ2ZGZlMmMyNjA2ZmRhYjY4In0=

Ads
';
Advertisement