“Mộng Mộng… coi như là cậu vì tớ và Ngọc Đình được không?”
Nhan Tiểu Sa nhõng nhẽo năn nỉ, Diêm Mộng đành phải nói: “Được rồi, được rồi, đi đi đi”.
Nhan Tiểu Sa nói đúng, ghét Mạc Thiếu Dương là một chuyện, hội đấu giá ở trung tâm Thế Kỷ mỗi năm chỉ tổ chức một lần, do tập đoàn bất động sản Thiên Dương đứng ra tổ chức, mà người đến tham gia không giàu cũng sang.
Còn những vật phảm bán đấu giá trong đó, bất cứ vật nào cũng hơn cả triệu tệ.
Không biết sao năm nay hội đấu giá lại tổ chức sớm hơn, thực ra trong lòng Diêm Mộng cũng không muốn từ bỏ cơ hội để mở mang kiến thức lần này.
Sau khi sửa soạn xong, đi ngang qua phòng Trần Đức, thấy cửa mở, Trần Mộng bèn lén liếc nhìn bên trong, thấy anh đang nghịch một bức tranh, không khỏi hừ hừ: “Dân đen mà giả vờ tao nhã gì chứ”.
“Tên dân đen kia ở đây à”, Nhan Tiểu Sa khinh bỉ liếc nhìn bên trong, đồ dùng giản dị, quần áo rẻ tiền, vừa thấy là biết nghèo rồi.
“ừ, chúng ta đi thôi, đừng để ý tới anh ta”.
Hiển nhiên, Trần Đức cũng chú ý tới hai cô gái kia, song anh cũng không rảnh để ý. Hôm nay, anh sẽ đi tham gia hội đấu giá do Trương Thiên Dương chuẩn bị cho mình. Đến giờ, anh vẫn chưa tìm được sự kỳ ảo trong bức tranh mà Lâm Khải đưa cho anh.
Thế nhưng, ánh dám khẳng định, bức tranh này chắc chắn không tầm thường, dưới con mắt thấu thị của anh, nó luôn tỏa ra một vầng sáng màu xanh nhạt.
Thứ bình thường thì sẽ không bao giờ có cảnh tượng kỳ lạ như vậy.
Tranh trong tranh?
Không phải!
Hộp tranh có vấn đề?
Cũng không phải.
“Rốt cuộc thì nó có vấn đề ở đâu?”
Trần Đức khó hiểu, cẩn thận nghiên cứu, mãi lâu sau, mặt mày khựng lại, lộ vẻ hiểu ra: “Ra là vậy, không biết là tác giả nào làm, thế mà lại dùng thuốc màu đặc biệt phủ lên một tầng!”
Anh đổ một ly nước tới, cẩn thận khống chế được lượng nước bôi lên bức bức tranh.
Bỗng chốc, bức tranh sông nước lập tức xảy ra biến hóa, đường nét, màu sắc, phong cách, sau khi bị dấp nước đã hoàn toàn thay đổi!
Trước đây, tuy Thanh Hà Thượng Đồ rất đẹp, lại thiếu linh hồn, như là in lên!
Nhưng trước mắt, tranh thì vẫn là bức tranh kia! Nhưng, lại thay đổi một cách rõ rệt.
Bất kể là nhân vật, kiến trúc hay một số chi tiết đều trở nên có hồn hơn. Vừa nhìn đã biết đến từ bàn tay của một tác giả nổi tiếng, không giống người thường.
Cuối bức tranh có một chữ ký.
Có lẽ là vì có chút lâu đời nên con dấu ấy đã hơi mờ, song Trần Đức vẫn nhận ra hai chữ đó là Đường Dần! Một danh họa nổi tiếng thời Minh!
Có thể nói người này như sấm bên tai!
Số tranh còn lưu lại đến nay của ông khoảng 120 bức, Thanh Hà Thượng Đồ còn là bức nổi tiếng trong lời đồn. Trần Đức không ngờ bức tranh trong tay anh lại là hàng thật.
Bức tranh này ít nhất cũng có giá cả tỷ tệ!
Hồi đó, tác phẩm “Ngắm thác ở núi Lư” dài 90,3cm đã bị người mua lại với giá gần 3,6 tỷ. Mà Thanh Hà Thượng Đồ, tuy hơi bị hư hao, nhưng cũng chỉ ngắn hơn xíu. Song, bán với giá hơn tỷ là không thành vấn đề.
“Lâm Khải đúng là đã nhặt được của báu”, Trần Đức cười, cảm thấy vui cho Lâm Khải, ít nhất về sau cậu bé Tiểu Khả có thế vì số tiền này mà có được nền giáo dục tốt hơn.
Cả trăm tỷ anh cũng từng quyên góp ra ngoài, thì sao lại để ý hơn 3 tỷ kia chứ?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất