Bạn Thân Đừng Hòng Chạy Thoát - Lê Trúc Ly

 

Chương 23 

Sau khi Ngô Hoài Phong bắn hết tinh dịch của mình vào lồn của Lê Trúc Ly thì cô nằm xụi lơ trên giường cái lồn cô đang tê tái vì tối nay bị đụ quá nhiều lần, hai chân cô mỏi nhừ đến độ anh đã rời khỏi giường rồi mà cô vẫn nằm yên thở dốc, giữ tư thế dang rộng hai chân ra ở chỗ miệng lồn cô vẫn đang co thắt tinh dịch màu trắng đục vẫn đang rỉ ra từng giọt xuống ga giường. 

Ngô Hoài Phong đi vào trong tắm một cái rồi quay trở lại giường, lúc này Lê Trúc Ly đã mệt nhoài người ngủ thiếp đi từ lúc nào rồi, anh nhìn tinh dịch vẫn còn chảy xuống từ miệng lồn của cô thì khẽ nuốt nước bọt một cái. 

Mặc dù vừa mới làm tình với Lê Trúc Ly suốt hơn hai tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ nhưng mà cứ nhìn vào cái lồn đó thì cặc anh lại vô thức cương lên một lần nữa. 

Ngô Hoài Phong nhíu mày nhìn đồng hồ cũng quá nửa khuya rồi, anh nhìn những dấu hôn màu đỏ mà anh để lại trên vùng cổ và hai cái vú căng tròn của Lê Trúc Ly thì có chút động lòng thương hoa tiếc ngọc. 

Ngô Hoài Phong thở dài anh rất muốn đụ Lê Trúc Ly thêm mấy hiệp nữa nhưng nhìn thấy cô mệt mỏi như thế rồi nên không nở hành hạ cô nữa, anh nhẹ nhàng đi vào phòng tắm lấy một cái khăn bông mềm mại và một thau nước ấm đến bên giường. 

Ngô Hoài Phong dùng khăn bông mềm thấm nước ấm rồi nhẹ nhàng lau người cho Lê Trúc Ly, chỗ miệng lồn cô tinh dịch vẫn chảy ra nên anh mạnh bạo ấn một ngón tay vào bên trong để móc những tinh dịch đó ra ngoài. 

Lê Trúc Ly động đậy rên khẽ lên: “Ưm... đừng mà”. 

Ngô Hoài Phong cứ nghĩ là Lê Trúc Ly đã tỉnh dậy nhưng mà không phải cô chỉ phản ứng vô thức khi có người đụng chạm vào thân thể của mình mà thôi, anh dùng khăn lau sạch tinh dịch ngay miệng lồn của cô rồi lau dọn mấy dấu vết còn sót lại trên giường. 

Là một người ngoài lạnh trong nóng lại dịu dàng chu đáo nên Ngô Hoài Phong còn dùng thuốc bôi lên miệng lồn của Lê Trúc Ly để cô đỡ thấy đau do tối nay anh ăn hơi nhiều hàu quả thật đã nhiều lần mạnh bạo với cô. 

Ánh mắt của Ngô Hoài Phong nhìn Lê Trúc Ly chứa đựng thâm tình mà còn xen lẫn cả thù hận nữa, anh biết cô đã chìm vào giấc ngủ say rồi nên lẩm bẩm một mình. 

“Trúc Ly thật ra anh rất là yêu em nhưng mà anh không thể để em dễ dàng có được tình yêu như vậy, anh muốn em phải yêu anh trong tủi hờn đau đớn như trước đây anh trai của em đã gây ra cho anh như vậy mới công bằng”. 

Ánh mắt của Ngô Hoài Phong lại trở nên thâm độc anh thầm nghĩ trong đầu “Qua hôm nay chắc chắn em sẽ cảnh giác không bao giờ đến gặp anh một mình như thế nữa đo đó từ ngày hôm nay em sẽ trở thành tù nhân của anh, mỗi ngày đều phải phục vụ nhu cầu tình dục cho anh, khi nào em mang thai con của chúng ta thì anh sẽ cưới em..nhưng mà anh sẽ không cho em cơ hội mang thai đâu vì vậy cả đời này em phải là con đĩ của riêng anh Trúc Ly à”. 

Sáng sớm hôm sau, lúc Lê Trúc Ly tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm ngủ trong một căn phòng có gam màu đỏ lạ lẫm, bản thân cô đang nằm ngủ trên một chiếc giường treo màu trắng giữa phòng có điều một tay của cô đã bị xích lại đầu nối kia được hàn chết trong tường, trên người cô cũng chẳng có mảnh quần áo nào hết. 

Lê Trúc Ly hoảng sợ ra mặt rõ ràng đêm qua cô đã đến gặp Ngô Hoài Phong mà, chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra điều là mơ cô bị bắt cóc chăng. 

Trong lúc Lê Trúc Ly đang hoảng sợ không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở một nơi lạ lẫm như thế này thì cửa căn phòng đó mở ra, người bước vào là Ngô Hoài Phong anh mặc một bộ vest chỉnh tề màu đen nhìn vô cùng phong trần tiêu soái. 

Trên tay của Ngô Hoài Phong là một chiếc mâm bạc nhỏ đụng thức ăn, hình như là điểm tâm sáng, đồ ăn vẫn còn bốc khói trắng lượn lờ, anh đặt nó lên chiếc bàn ngay bộ ghế sofa trong góc phòng. 

“Em tỉnh rồi à?”. 

Lê Trúc Ly nhíu mày lên tiếng hỏi: “Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây hả?”. 

Ngô Hoài Phong bước qua bên giường ngồi xuống bên cạnh của Lê Trúc Ly đưa tay lên vuốt má cô một cái rồi đáp: “Từ giờ phút này em hãy ngoan ngoãn ở lại đây nha Trúc Ly”. 

“Anh nói vậy là có ý hả? Tại sao tôi lại phải ở đây? Đây là chỗ nào vậy hả?”. 

Ngô Hoài Phong nhìn rõ nỗi lo lắng sợ hãi trên mặt của Lê Trúc Ly, anh liền lên tiếng an ủi cô: “Đây là nhà của anh, căn phòng này anh đặc biệt thiết kế riêng dành cho em đó Trúc Ly à, em xem có thích không hả?”. 

Lê Trúc Ly giơ tay lên phải lên bị một cái xích sắt khóa vào rồi nhíu mày lên tiếng hỏi Ngô Hoài Phong: “Cái xích khóa tay này là sao hả anh có gì muốn giải thích hay 

không đây?”. 

“Chuyện xảy ra đêm qua anh biết em sẽ bắt đầu cảnh giác với anh thậm chí là không bao giờ đến tìm anh nữa, ngay cả khi anh đem hợp đồng hợp tác với công ty nhà em ra nói chuyện em cũng chẳng để tâm, anh biết anh sẽ không bao giờ gặp anh nữa vì vậy anh phải dùng cách riêng của mình để giữ em lại bên cạnh anh”. 

Lê Trúc Ly tỏ vẻ tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán, mắt cô hằn lên tia máu: “Anh bị điên thật rồi Ngô Hoài Phong, hành động này của anh có thể bị khép vào tội bắt giữ người trái phép đó anh biết không hả?”. 

Ngô Hoài Phong bày ra vẻ mặt dửng dưng: “Đâu có ai làm chứng là anh bắt cóc em, chuyện này chỉ có hai người chúng ta biết thôi, anh không dại gì mà nói với bên ngoài là anh đang giam giữ em, còn em thì lại bị giam cầm ở đây không thể nói với người bên ngoài được, em ngoan ngoãn ở lại đây sống cùng anh đi Trúc Ly à đừng nghĩ đến chuyện sẽ rời khỏi được nơi này”. 

“Ngô Hoài Phong anh đã nói rõ ràng là anh không yêu tôi, không thể cưới tôi để cho tôi một danh phận đàng hoàng ở bên cạnh anh thì hà cớ gì anh lại phải đối xử với tôi như thế này hả? Anh nhiều lần cố tình cưỡng bức tôi đã đành bây giờ anh còn tính giam cầm tôi ở nơi này nữa là sao hả?”. 

Nghe vậy Ngô Hoài Phong liền lấy tờ giấy mà đêm qua Lê Trúc Ly ký tên vào đưa cô xem rồi đắc ý nói: “Em nên nhớ giấy cam kết này là em tự mình ký vào còn van xin anh “chơi” em hết lần này đến lần khác đó, em còn nói là anh đụ em sướng lắm mà em quên hết rồi sao Ly?!”. 

Lê Trúc Ly nhìn vào giấy cam kết với nội dung sẽ cho Ngô Hoài Phong đụ bất cứ lúc nào anh muốn thì mặt đỏ lên ngượng ngùng không thôi, lúc này cô muốn tự bóp chết bản thân mình mấy trăm lần sao lúc bị dục vọng bủa vây cô có thể hồ đồ ký giấy cam kết với câu từ thô tục tai hại như thế này chứ?! 

“Cái này là do anh sử dụng thuốc kích dục khiến tâm trí tôi không được tỉnh táo nên mới ký tên vào cái cam kết quái gỡ này chứ bộ”. 

Ngô Hoài Phong dùng tay giữ cằm của Lê Trúc Ly đối diện với mình rồi nghiến răng nghiến lợi nói từng tiếng: “Đêm qua anh đã nói rất rõ rồi mà, em là kiểu người thích lật mặt nên anh sẽ không bao giờ nghe những lời bao biện đó của em đâu, em luôn miệng nói anh cưỡng bức em nhưng anh cũng chỉ “chơi” em vài ba hiệp còn lại đều là em tự mình van xin anh “chơi” em còn gì..mỗi lần làm tình cùng nhau thì cả hai đều sung sướng nhưng tiếng ác em toàn gieo lên người anh thôi vì vậy em bị phạt ở lại đây cho đến khi nào anh hả giận thì thôi”. 

Lê Trúc Ly tức giận thật sự cô nắm lấy cổ áo của Ngô Hoài Phong rồi nói: “Anh mau thả tôi ra ngay đi, nếu như tôi không trở về nhà thì anh trai tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu Ngô Hoài Phong”. 

“Anh lại muốn nhìn thấy vẻ mặt lo lắng khi em gái mất tích một cách bất ngờ như thế của anh trai em đó”. 

Lê Trúc Ly nhìn Ngô Hoài Phong bằng ánh mắt tuyệt vọng: “Rốt cuộc là anh có thù oán gì với tôi sâu đến độ anh hủy hoại cuộc đời tôi như thế hả? Tôi vừa tốt nghiệp về nước thì anh đã cưỡng hiếp tôi lấy đi lần đầu tiên của tôi, anh không yêu tôi nhưng vẫn cứ nhiều lần chuốc thuốc để làm tình cùng tôi là sao hả? Bây giờ anh còn giam cầm tôi ở đây nữa rốt cuộc là anh muốn sao thì mới có thể buông tha cho tôi đây hả Ngô Hoài Phong?”. 

eyJpdiI6IldqelFxbklMVDljaXdmWXJBOTl4MGc9PSIsInZhbHVlIjoiNXM4TGVBSm90OStQbWZHbThLNlNVQmdPcHVoNEhac09GTkFFT2M0SUhON0UxREs4TWEzUHIwSlY4d3lrSkZhMGgxNFpxdEVmRWdnQ0UzWGtFcWR2NHdkaEhvSkdnOWpuQnV0RXdmc3loQnB5S0lLQ0swMnNmQU5ETmhzOEcxVkcxN3lKblF3MlZEaGdwQlwvVEwrQ0J5MGNWc0E3REVXRXVWd3ZIQkVoazRqa1dyTTdxZU1ZN0dkTXgwbzdiZDJ4WGdteUVlRU9ZeUtUOUJtdE5Qc2FFXC9JOXJKODhmNGZjbHNnRWlGMTB2VUdQTHNQb2V3UVBGaWVQeGlCN0huU2wyTlNzZDVBXC8xZWFReHRYek0yaUJYTmNoNmZOVlJjZDluTkN0a09kQmVpVEJwc1wvRENhVXpLRTg0RnlLK2RXVVNLRllQREx6OTl2d2RTN21Xc2ZlbWZKbXNXS2R4eVJOZEs0QzNJXC9GRitreVB3SzhnWnpOTng3YVdWRytzWjBIcmJpRzgwaHZUTjdXenBRQ1wvdzFBRGM2bE85QldCZW56XC9ZXC9RYUlidTlvT3drQWI3ajFYZEtBTk1abHRZbk9VUjlvWk9LeVlkVkdPVWlrTGdVa2VtWnpDaFZjQWtFUEdkSndDM3ExQkc3K3BnYz0iLCJtYWMiOiI0MmU0OWNjMWVmYTQ1YTI4MjgxZWU1NWJiOGM4ZWFhZTE4MTI3OWQ3NGRiMmZjNjFlNjQxOTBlZGY4NTgxZTJmIn0=
eyJpdiI6ImxkODdIekNMU2w5U1l6OXFVUDgrM3c9PSIsInZhbHVlIjoiRFlcLzR1N29pNWh5UzFHaE12ZHJLMEswTmlNaWxGVGZJc2Nya2lBN3htaEhmVHM5VHJPemwxYkFLcDR2bHRnYURIbmcraU9NN0F3ZTl6M1ZBVkNoM1hQM3l6cTV6SjdOcW5QTzk4VnNDMzFUNVB4SkEwSWFGNlFoNkNCNXBOdUhXeE1cLzFhZ3dIdUtRMm81MXFNSjBtMUZTZ0pVTllWWUxwNTRqRHdLR00zVDF0XC9pK3FqOHNVK3F3YVowYk5mY2lqU2UycnF1T21nXC93WWVJR1pkeUdYOEIzUDd0dFwvQTgrWjVDVXNNM0VQUDFqK1wvYkp1Vkx4QkRVRmNmczNrSUM3UHg2bFpMMWM1RUVxUkh6VDVTNGJMREk1U2loOEtrb3Fabk9obVVrYkR6TThXdGRSRFZjeURSbEFBd29PUzhWTzRXRVN1YWJ0VDJKdTcyQUFaNE8xRUFrZk9TRFR3RnpHYUV3c0gxNEVacG11b2l4dXplYWpVS0U5dHhvc2tNeWEyd2x5YzFyKzQzbFwvbUlmU2paQW1MM0E1dXZBWktRb1ZaaFVCMEdlZWdVR0tiT0I3cFRZd2Z0c3Zyd2xiZ1paSGQ1d2ZYcjRcL3I3allzU0N6Wk5WdytwZnRXNmlCTjdocDdNRE5LN0VYMWdGSUJMTVpIUjhzRXdlUTNpaTltZUJvaHg2YTBTYVFFSHM2ZVplaTA2d2V4UVhsZStiVllpRm9BWWdJNVdBOFdCMythdWpYcFwvV25ZaVYrTmxlVXZZbWQ3IiwibWFjIjoiMjliMjMwZTNmMzI5YjM2ZjNkN2IzYzRhNjQ4MjJmYTQyMWYyY2FiN2EwMjIyYmY0ZDFiY2Y1YTQ1Zjc4ZDJhYSJ9

Ngô Hoài Phong nghe vậy thì nhếch môi lên mỉm cười rồi đáp: “Lê Trúc Ly hôm nay tôi nói cho em biết ba điều...Thứ nhất, những thứ mà người thân của em nợ tôi cả đời này em mãi mãi không thể thay họ đền lại cho tôi được đâu...thứ hai, em chỉ có thể dùng thân thể của mình để trả nợ cho tôi mà thôi...thứ ba, đừng nghĩ đến chuyện đường ai nấy đi nữa bởi vì số mệnh đã định một đời này em phải gắn bó mật thiết với tôi không thể tách rời được, vì vậy ngoan ngoãn mà ở lại đây đi”.

Ads
';
Advertisement